Chương 1430
Người cất tiếng là một thanh niên ngoài hai mươi, vẻ hầm hầm giận dữ, giọng nói rất lớn.
Ngô Bình vẫn im lặng. Hanami Tsukihime trả lời: “Đây là anh Ngô, khách quý của ông cố”.
Thanh niên nọ cười khẩy: “Một người tuổi tác còn chẳng lớn bằng tôi mà là khách quý của ông cố, đùa nhau chắc?”. Tất nhiên là cậu ta không tin.
Hanami Tsukihime cau mày nói: “Hanami Seki, cậu đang nghi ngờ tôi sao?”
Địa vị của Hanami Tsukihime chỉ xếp sau trưởng tộc, lại được Lạc Trường Sinh hết mực xem trọng. Cô ấy vừa nổi cáu, thanh niên kia liền không dám hó hé nữa.
Hanami Sawago nói: “Tsukihime, dù sao anh Ngô cũng không phải người trong tộc, cậu ta không thích hợp ngồi đây”.
Hanami Tsukihime nhẹ nhàng đáp: “Trưởng tộc à, ngược lại đấy, anh Ngô hoàn toàn có tư cách tham gia buổi họp này”.
Hanami Sawago sa sầm mặt: “Xem ra cháu đã bắt đầu không nghe lời của trưởng tộc này rồi. Được thôi! Hanami Tsukihime, với tư cách trưởng tộc, chú ra lệnh đuổi cháu ra khỏi nhà Hanami. Từ nay về sau, gia tộc và cháu không còn bất cứ liên hệ nào nữa!”
Hanami Tsukihime không đổi sắc mặt: “Trưởng tộc, chú không có quyền đuổi cháu. Ông cố từng có lệnh, ngoại trừ ông cố ra, không ai có quyền đuổi cháu hoặc tước quyền hạn của cháu”.
Hanami Sawago cười khẩy: “Tsukihime, đó là trước đây. Bây giờ ông nội đã tạ thế, lời của ông ấy không còn giá trị nữa!”
Hanami Tsukihime nói: “Ai bảo ông cố tạ thế? Ông cố là Địa Tiên, có thọ mệnh tám trăm tuổi. Làm sao ông ấy có thể tạ thế chứ? Trưởng tộc à, nhỡ câu nói này của chú bị ông cố nghe được, liệu ông cố sẽ nghĩ thế nào đây?”
Hanami Sawago đáp nhẹ tênh: “Ông ấy đã không còn
Ông ta vỗ tay, một bà lão mặc áo choàng đen tím bèn chầm chậm bước ra từ phía sau. Nhìn thấy bà lão, Hanami Tsukihime kinh ngạc: “Đại vu sư?”
Hanami Sawago nói: “Chú đã mời đại vu sư xem bói. Ông nội không còn trên đời nữa, đã vào luân hồi từ lâu”.
Hanami Tsukihime lắc đầu bảo: “Trưởng tộc, nếu ông cố không còn, chú cảm thấy chúng ta có thể chống lại sự xâm phạm của Gensora và Chizu ư?”
Hanami Sawago trả lời: “Không nên coi thường lực lượng mà ông nội đã để lại. Có họ giúp đỡ, việc đánh lui kẻ thù không có gì lạ”.
Ngô Bình đột nhiên cất lời, vừa nhìn vị “đại vu sư” kia vừa nói: “Trình độ xem bói của bà quá kém, chỉ xem được một kiếp, nên kết quả không chuẩn”.
Bà lão đột nhiên nhìn sang Ngô Bình, cười quái dị: “Cậu bảo tôi xem không chuẩn?”
Tiếng Viêm Long của bà lão này rất rõ ràng, còn là giọng Giang Nam.
Ngô Bình giật mình: “Bà là người Viêm Long?”
Bà lão không đáp, chỉ lạnh lùng hỏi: “Cậu nhóc, cậu có tư cách gì mà chất vấn tôi?”
Ngô Bình nói: “Trước đó không lâu tôi vừa gặp Lạc Trường Sinh, giờ bà lại bảo Lạc Trường Sinh đã chết. Chuyện này không lạ sao?”
Bà lão lạnh giọng: “Lạc Trường Sinh mà cậu nhìn thấy chắc chắn là giả mạo”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Giả mạo?”
Bà lão đáp: “Đúng thế. Lạc Trường Sinh thật sự đã chết từ lâu”.
Ngô Bình lắc đầu: “Bà quá tự tin rồi”.
Bà lão cười khẩy: “Nghi ngờ quẻ bói của tôi, cậu sẽ phải trả giá!”