Chương 1447
Vạn Lộ Khả không có tu vi, nhưng càng uống thì mắt càng sáng, không hề có dấu hiệu say chút nào.
Lý Quảng Long cũng phải ngả mũ thán phục rồi nói: “Em gái, em uống siêu thật đấy, anh phục!”
Vạn Lộ Khả thờ ơ nói: “Tiếc là đây sẽ là lần cuối cùng tôi uống rượu”.
Ngô Bình hỏi: “Cô gặp chuyện gì à?”
Vạn Lộ Khả đáp: “Ừ, trước kia tôi không chịu khuất phục, nhưng giờ đành phải gật đầu thôi”.
Nói xong, cô ấy lại ngửa cổ lên uống cạn chén.
Ngô Bình chỉ biết một chút về chuyện của cô ấy nên nói: “Nếu gặp chuyện gì phiền phức thì cứ nói với tôi”.
Vạn Lộ Khả thở dài: “Anh Ngô, cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi. Nhưng lần này, không ai giúp được tôi đâu”.
Lý Quảng Long bật cười nói: “Cô em, người khác thì không, nhưng chú em anh thì vô tư nhé. Em biết chú ấy là ai không?”
Vạn Lộ Khả sững người: “Là ai?”
Lý Quảng Long: “Ngoài tỉnh K thì anh không dám nói, chứ nội trong phạm vi tỉnh này thì chú em của anh là số một”.
Ngô Bình lắc đầu: “Anh Long, đừng tâng bốc em thế”.
Vạn Lộ Khả nhìn Ngô Bình: “Anh có biết thân phận của tôi không?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã nghe kể về chuyện nhà cô rồi, ông nội cô là Vạn Trung Lương. Trước khi mất, ông ấy đã giao cho cô một phần ba tài sản, lần này cô về nước là để vực dậy Đông Sơn”.
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Đúng, tôi cứ tưởng mình làm được, nhưng giờ mới hay mình chẳng làm được gì cả”.
Ngô Bình
“Còn rượu không?”, cô ấy hỏi.
Trên xe Ngô Bình còn một vò nữa, anh nhờ chị Thanh đi lấy hô rồ lại rót cho Vạn Lộ Khả.
Vạn Lộ Khả uống tiếp rồi kể: “Sau khi ông tôi mất, bà nội đã dẫn tôi ra nước ngoài. Bà bảo ông tôi bị người ta hại chết, hung thủ là một thế lực rất mạnh tên là Thần Huy”.
Thần Huy? Ngô Bình giật mình, anh từng nghe Từ Bá Nhân nhắc đến tổ chứ bí ẩn này, vì chính ông ấy cũng là một thành viên của tổ chức.
“Mục đích của họ là gì? Vì tiền ư?”, anh hỏi.
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Bà tôi bảo ban đầu, ông tôi chính là quân cờ mà họ chọn, khi thời cơ đến, họ kiếm được một khoản, còn ông tôi thì chết thay”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Bảo sao Thần Huy không muốn cô quay lại, chắc họ muốn lấy nốt một phần ba cổ phần của cô đấy”.
Vạn Lộ Khả nghiến răng: “Tôi không cho họ được như ý đâu”.
Dứt lời, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Tôi sẽ tặng cổ phần cho anh, anh dám nhận không?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Tặng cho tôi ư?”
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Anh từng cứu tôi, hơn nữa tôi thấy anh có khả năng nắm giữ chúng”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Tôi có một ý kiến khác, cô có muốn nghe không?”
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Anh nói đi”.