Chương 1450
Tiền Trường Hào cẩn thận đặt món đồ sứ kia xuống, chuẩn bị vào trong kho xem xét một lượt. Mười năm nay, ngày nào ông ta cũng phải vào trong kho xem lại số cổ vật mà mình cất giữ. Nếu không được nhìn thấy chúng thì ông ta ngủ không ngon giấc bởi đến tận bây giờ ông ta vẫn cảm thấy hiện thực này giống như một giấc mơ vậy.
Còn chưa đi tới nhà kho, ông ta đã nghe tiếng con trai Tiền Tiến của mình vọng vào từ ngoài sân. Ông ta đột nhiên cảm thấy rất bực mình liền đi ra cổng, quát lớn: “Ồn ào cái gì đấy?”
Dứt lời, ông ta sững người bởi Tiền Tiến đưa một đám người lạ mặt và cả Vạn Lộ Khả về nhà.
Mặt ông ta sầm lại, nói: “Tiểu Tiến, con đưa Vạn Lộ Khả về đây làm gì? Không phải đã nói xử lý gọn ghẽ ở ngoài rồi sao?”
Tiền Tiến mặt trắng bệch, giong run rẩy đáp: “Bố, vị này là cậu…. cậu chủ Ngô”.
Ngô Bình cười đáp: “Quản gia Tiền, để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Ngô Bình. Cô chủ Vạn đây đã nhượng lại số cổ vật năm xưa bố cô ấy nhờ ông bảo quản cho tôi. Tôi tới để lấy đồ”.
Tiền Trường Hào thoáng sững sờ, sau đó cười lạnh đáp: “Đến lấy đồ? Cậu nghĩ mình là ai? Lập tức cút ra khỏi nhà tôi ngay! Nếu không tôi sẽ cho cậu nếm mùi đau khổ!”
Dứt lời, từ sau lưng ông ta, mười mấy tên bảo vệ, tên nào tên nấy lực lưỡng như hòn non bộ lao lên. Ông ta làm ăn lớn, mỗi năm ít cũng phải có hai tỷ tệ lợi nhuận. Cho nên, đám vệ sĩ ông ta mời đều tinh thông võ nghệ.
Ngô Bình mặt điềm nhiên, bước về phía trước ba bước. Mỗi bước của anh, nền đá dưới chân đều “rầm” một tiếng, sau đó là một vết chân in lên đá. Tổng cộng trên nền đá có ba vết chân sâu chừng ba milimet, vô cùng rõ ràng.
Phải biết rằng nền sân nhà họ Tiền dùng loại đá dày tới ba mươi milimet để lát. Ngô Bình có thể in vết chân lên
Mười mấy tên vệ sĩ lùi về sau như một phản xạ, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Có một tên khá to gan, lao về phía trước chắp tay nói với Ngô Bình: “Tại hạ là Đổng Đại Hải của Thạch Thành, xin hỏi quý danh của vị bằng hữu đây?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Một kẻ tu luyện đến cảnh giới Khí vẫn chưa đủ tư cách để biết tên tôi. Việc ở đây không liên quan đến các người, lui xuống đi”.
Đám vệ sĩ kia không dám ho he, tên nào tên nấy vội vã “quay xe”. Chẳng còn cách nào, chênh lệch về sức mạnh là quá lớn, đối phương ít nhất cũng phải là cao thủ Tiên Thiên, có thể giết họ như giết gà. Ở lại đây thì khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Chỉ trong nháy mắt, đám vệ sĩ đã chuồn sạch, Tiền Trường Hào sững sờ, kinh ngạc nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Ngô Bình đáp: “Tôi họ Ngô, tên Ngô Bình”.
Tiền Trường Hào nghiến răng đáp: “Đừng có ép người quá đáng. Tôi cũng quen không ít cao nhân đâu!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Ồ, vậy ông nói xem ông quen những ai?”
Tiền Trường Hào đảo mắt, đáp: “Tôi quen đệ nhất cao thủ của Thạch Thành – Chu Phật Sinh”.
Ngô Bình lắc đầu hỏi: “Chu Phật Sinh là người mạnh nhất ông có thể nghĩ ra sao? Đáng tiếc ông chọn nhầm người rồi, vài tháng trước ông ta đã bị tôi đánh đuổi khỏi Thạch Thành, giờ vẫn đang lưu lạc ở bên ngoài”.
Tiền Trường Hào kinh ngạc: “Cậu đánh đuổi Chu Phật Sinh?”
Lý Quảng Long cười lạnh: “Chu Phật Sinh là cái thá gì? Còn không xứng xách giày cho cậu ấy. Họ Tiền kia, bớt phí lời đi. Đã ăn cướp của nhà người ta lại còn định giết người diệt khẩu. Đúng là đáng chết!”
Tiền Trường Hào liên tục lùi về phía sau đáp: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”