Chương 1464
Đạo sĩ: “Con cá chép tinh này trốn từ sông vào đây. Vốn nó sống ở sông. Hơn một trăm năm trước, sư tổ của nhà tôi đã biết con cá này rất đặc biệt nên cứ mười năm lại phái người tới xem xét nó. Nhưng không ngờ năm nay nó lại trốn tới Đông Hồ”.
Ngô Bình cau mày: “Tôi cũng nhìn thấy con cá lớn ấy. Sư tổ của ông nhắm vào nó làm gì?”
Đạo sĩ đáp: “Sư tổ nói con cá chép lớn ấy sắp kết đan. Lấy được yêu đan của nó là ngang ngửa với trăm năm tu hành đấy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Quay về nói với sư tổ của ông rằng, con cá này đang ở huyện Minh Dương. Muốn động đến nó thì phải hỏi ý tôi trước!”
Đạo sĩ vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Xin hỏi anh là?”
Ngô Bình trả lời: “Tôi là Ngô Bình, đang sống ở huyện Minh Dương”.
Đạo sĩ thở dài: “Ban nãy tôi đã thất lễ với anh. Tôi sẽ chuyển lời cho sư tổ của tôi”.
Ngô Bình hờ hững nói: “Xong rồi thì cút đi!”
Đạo sĩ nhảy lên một cái đã đi mất, nhanh chóng rời khỏi huyện Minh Dương.
Thấy người kia đi rồi, Đường Băng Vân bèn nói: “Em cũng nhìn thấy con cá ấy, có thể to như thế, đúng là không dễ dàng gì”.
Ngô Bình tiếp lời: “Đúng vậy. Hơn nữa nà nó đã kết đan, chẳng qua chưa viên mãn thôi”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Kết đan rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tối nay anh sẽ đến đó thêm một chuyến để chỉ điểm cho con cá ngốc ấy”.
Đường Băng Vân cảm thán: “Sau khi kết đan, nó sẽ thành ngư yêu, anh phải cẩn thận nhé”.
Ngô Bình nói: “Có ra sao thì vẫn chỉ là một con cá thôi. Nếu nó dám nảy sinh ý đồ xấu, anh sẽ biến nó thành cá khô ngay”.
Về đến nhà, Ngô Bình tiếp tục chỉ điểm cho Đường Băng Vân tu luyện. Nhờ sự giúp đỡ của Ngô Bình, đến bảy giờ tối, cuối cùng Đường Băng Vân cũng
Đường Băng Vân tiếp tục tu hành ổn định. Ngô Bình một mình đến bên bờ Đông Hồ. Trên thuyền vẫn đang diễn ca kịch, có khá nhiều người đang xem, phần lớn là người trung niên và cao tuổi, không có nhiều người trẻ tuổi.
Anh đi đến một nơi không có ai, lặng lẽ lặn xuống nước. Giữa lòng Đông Hồ có một hòn đảo nhỏ, diện tích không lớn, chỉ chừng vài chục mét vuông.
Trèo lên đảo, anh vỗ nhẹ vào mặt nước vài cái, phát ra tần số rất đặc biệt.
Không lâu sau, một con cá chép đỏ lớn ló nửa đầu ra khỏi mặt nước, cảnh giác nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình vừa nhìn nó vừa hỏi: “Có hiểu ta nói gì không? Hiểu thì gật đầu”.
Không ngờ cá chép đỏ thật sự gật đầu. Nó sống biết bao năm nay, từng gặp rất nhiều người, đã hiểu ngôn ngữ loài người từ lâu, thậm chí còn hiểu tiếng địa phương các nơi ven dòng sông lớn.
Ngô Bình bảo: “Hiểu thì tốt. Ban ngày ta có gặp một đạo sĩ, bảo là thuộc phái Linh Tiêu. Đạo sĩ này có ý muốn cướp yêu đan của ngươi đấy”.
Cá chép đỏ quẫy đuôi mấy cái, không biết đang muốn nói gì.
Ngô Bình nói tiếp: “Khó khăn lắm ngươi mới có được tu vi như bây giờ. Ta quyết định truyền cho ngươi một bộ phương pháp hít thở cho động vật dưới nước. Có muốn học không?”
Ban nãy cá chép đỏ nghe nói có kẻ muốn đoạt yêu đan mà vẫn rất điềm tĩnh. Song vừa nghe Ngô Bình bảo rằng sẽ truyền dạy phương pháp hít thở cho nó, cả cơ thể nó bèn chấn động, gật đầu lia lịa.
Ngô Bình nói: “Ta không dạy không công đâu. Sau khi yêu đan viên mãn, ngươi phải làm việc cho ta, xem ta là chủ nhân. Đồng ý chứ?”