Chương 1506
Ngô Ngạo Sương cười nói: “Tôi từng nói rồi, sẽ không bạc đãi cậu”.
Cô ấy lật tay ra, trong tay có ba người giấy màu vàng. Ngô Bình thấy người giấy này có khí tức rất lạ, tuyệt đối không đơn giản.
Anh hỏi: “Đây là gì?”
Ngô Ngạo Sương đáp: “Bùa thần Kim Giáp! Dùng bùa này có thể triệu hồi chiến thần Kim Giáp, thực lực ngang ngửa cao thủ cấp Chân Nhân”.
Đôi mắt Ngô Bình sáng rực: “Tôi có thể sử dụng món đồ này không?”
“Chỉ cần nhỏ một giọt máu lên trên là dùng thần niệm sử dụng được ngay. Tất nhiên, thần niệm của cậu phải mạnh, nếu không sẽ dễ bị thương”.
Ngô Bình đón lấy ba lá bùa, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Tôi sẽ đưa cô thêm hai mươi tỷ”. Dứt lời, anh gọi điện, bảo công ty chuyển tiền cho cô ấy.
Chuyển khoản xong, anh mới hỏi Ngô Ngạo Sương: “Cô cần nhiều tiền như thế làm gì?”
Ngô Ngạo Sương trả lời: “Nuôi đàn ông rất tốn kém”.
Ngô Bình hết nói nổi, nhún vai: “Được rồi. Tôi không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cô nữa. Về nhé”.
Anh nói đi là đi, Ngô Ngạo Sương cũng không giữ, tiễn Ngô Bình ra cửa.
Sau khi Ngô Bình rời đi, một cô gái xinh đẹp độ hai mươi tuổi bước ra, thắc mắc: “Sư tỷ, người này chẳng qua chỉ là một Nhân Tiên, sao phải đối xử khách sáo như vậy? Mà sao chị lại hỏi mượn tiền từ anh ta vậy?”
Ngô Ngạo Sương cười nói: “Chị cần gieo nhân quả, có như vậy, sau này chị mới dễ dàng nhờ anh ta giúp đỡ”.
Cô gái nọ ngạc nhiên: “Nhờ anh ta giúp đỡ? Sắp
Ngô Ngạo Sương đáp nhẹ tênh: “Có vài chuyện không thể nói được. Đến lúc đó em sẽ biết”.
Rời khỏi lưng núi, Ngô Bình gọi cho Hồng Khôn.
Chẳng bao lâu sau, một giọng nam xa lạ cất lên: “Tìm ai vậy?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình, tìm Hồng Khôn”.
Đối phương nói: “Chờ một lát”.
Nửa phút sau, một giọng nói yếu ớt vang lên, là Hồng Khôn: “Là cậu Ngô đấy à?”
Ngô Bình hỏi: “Ông Hồng, là Ngô Bình đây. Tôi nghe nói ông bị thương?”
Hồng Khôn thở dài: “Người Đông Doanh khí thế hung hăng, ngay cả người của Thiên Long cũng không ngăn cản họ được. Tôi đã là người sắp chết. Sau này cậu Ngô gặp Vân Tôn, hãy thay tôi nói lời xin lỗi, chuyển lời rằng Hồng Khôn này không thể làm việc cho Vân Tôn nữa!”
Ngô Bình cười bảo: “Ai bảo người của Thiên Long không thể ngăn cản họ? Ông chờ đấy, tôi sẽ đến ngay!”
Hỏi xong địa chỉ, Ngô Bình lái xe đến gặp Hồng Khôn.
Giữa đường, anh gọi cho Đoàn Long, báo cáo chuyện Cảng Thành.
Đoàn Long bảo: “Anh biết chuyện Cảng Thành rồi. Tối nay anh sẽ cử người đến đó, giúp cậu xử lý chuyện này”.
Ngô Bình hỏi: “Ai sẽ đến đây?”
Đoàn Long đáp: “Đều là cao thủ của Thiên Long. Cậu làm quen với họ đi nhé”.