Chương 1508
Tuy Hồng Khôn đã liều mạng phản kháng, nhưng sau cùng lại bị thương nặng, lực bất tòng tâm.
Ngô Bình hỏi: “Ông có biết vì sao người Đông Doanh lại xâm chiếm Cảng Thành không?”
Hồng Khôn lắc đầu: “Tôi cũng thấy quái lạ. Dù họ có giành được Cảng Thành thì cũng không thể giữ lâu dài được. Một khi Thiên Long hoặc hội Tham Hợp của chúng tôi phản đòn, bọn họ cũng sẽ nhận thất bại. Biết rõ kết quả mà vẫn đánh vào Cảng Thành, thật sự rất khó hiểu!”
Ngô Bình nói: “Không cần nghĩ nữa. Chờ đến khi tóm được bọn Shosuke, chúng ta sẽ biết đáp án thôi”.
Anh định tối nay về Nam Đô, nhưng xem ra đành phải ở lại Cảng Thành rồi. Ngô Bình gọi điện cho Ngô Mi, nhắn rằng hai hôm nữa mới về được.
Một lát sau, anh suy nghĩ xong bèn gọi cho Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền, báo cho họ biết tin Shosuke đang ở Cảng Thành.
Hay tin kẻ thù đang ở đó, Diệp Thiên Tông lập tức cùng Diệp Huyền bay đến. Cơ hội trả thù tốt như vậy, tất nhiên ông ấy sẽ không bỏ qua.
Lúc Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền vừa lên máy bay, một chiếc máy bay khác cũng đang trên đường đến Cảng Thành.
Đây là máy bay tư nhân. Có hai người ngồi trên máy bay, một người là Đoàn Thuần, người còn lại là một ông lão.
Ông lão tóc bạc phơ, tinh thần có vẻ kém, mắt hơi nheo lại.
Đoàn Thuần nhìn ông lão, cười bảo: “Ông Năm, khống tâm thuật của ông đã luyện đến tầng thứ bảy. Theo lý thuyết, nó còn khống chế được Địa Tiên cảnh giới đầu. Dùng nó để điều khiển Ngô Bình chắc là không thành vấn đề nhỉ?”
Ông lão đáp: “Hiệu quả của khống tâm thuật ở mỗi người mỗi khác, không thể khinh suất”.
Đoàn Thuần nói: “Nếu kết
Ông lão gật gù: “Kết hợp với mê thần hương là tốt nhất, tôi chắc chắn có thể khống chế tâm thần của cậu ta”.
Đoàn Thuần bảo: “Tên Ngô Bình này càng lúc càng ghê gớm, chắc chắn đang nắm giữ bí mật động trời nào đó! Nếu chúng ta hỏi được bí mật này thì sẽ rất có lợi cho nhà họ Đoàn”.
Ông lão mỉm cười: “Hy vọng được như lời cậu nói”.
Lúc này, Ngô Bình đã vào ở khách sạn năm sao đứng tên anh – khách sạn Hoàng Tôn.
Trong căn phòng sang trọng nhất khách sạn Hoàng Tôn, anh ôn dưỡng quyền ý, tu luyện phương pháp hít thở.
Bất giác, trời đã tối. Khoảng bảy giờ rưỡi, có người ấn chuông cửa.
Anh mở cửa ra, thấy đứng ngoài cửa phòng là một ông lão và một người đàn ông chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi.
Ông lão mỉm cười: “Trưởng nhóm Ngô, chúng tôi được anh Long cử đến hỗ trợ. Tôi là Đoàn Tam Hợp”.
Ngô Bình gật đầu: “Mời vào”.
Ba người ngồi xuống, Ngô Bình hỏi: “Anh Long nói sao?”
Đoàn Tam Hợp đáp: “Anh Long nói rằng trưởng nhóm Ngô tuỳ ý hành sự, hai chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp”.
Nói đoạn, ông lão lấy một chiếc lò sưởi tay từ trong túi ra, khói bốc lên nghi ngút, toả hương thơm nhàn nhạt.
Ông lão cười bảo: “Trưởng nhóm Ngô, đây là long diên hương, có tác dụng an thần. Dùng thử nhé”.