Chương 1516
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Dám đến Đại Tam Nghĩa làm loạn, cũng to gan đấy. Tất cả bỏ lại một cánh tay rồi biến ngay, không thì đừng có trách!”
Tên mặc trang phục võ sĩ nổi giận: “Ngông cuồng! Chán sống rồi hả?”
Người đàn ông cao tuổi vội nói: “Đại ca cẩn thận, đại ca trước đã chết dưới kiếm của tên này, hắn tu luyện Bạt Đao Thuật, thủ pháp rất quỷ dị”.
Người đàn ông cao tuổi này là Hà Trí Lâm quân sư của Đại Tam Nghĩa, tuy không biết đánh đấm, nhưng túc trí đa mưu.
Ngô Bình: “Sao? Bạt Đao Thuật ư? Tiếc là hắn không có cơ hội rút đao trước mặt tôi đâu”.
Nói rồi, anh cất bước tới gần tên đó, một bước, hai bước, ba bước…
Vù!
Thanh đao của tên kia mới rút ra được một nửa thì Ngô Bình đã tung quyền đánh trúng ngực hắn.
Rắc!
Tên mặc trang phục võ sĩ bay xa cả chục mét ra tới tận ngoài cửa.
Ngô Bình không hề nương tay nên tên kia chết ngay tại chỗ, tim gan phèo phổi nát vụn.
Ngô Bình nhìn sang những người Đông Doanh khác rồi nói: “Các người vốn có cơ hội sống mà không biết trân trọng, giờ thì chết hết đi”.
Anh tấn công nốt những người Đông Doanh còn lại, nửa phút sau, tất cả đều gục tại chỗ, không một ai sống sót.
Thực lực của những người này cao nhất là cảnh giới Khí thì sao đọ được với Ngô Bình? Chỉ một loáng là anh hạ gục hết.
Thấy cả đám người Đông Doanh bị Ngô Bình hạ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều phục anh sát đất, sau đó đồng thanh hô vang: “Đại ca vô địch!”
Ngô Bình xua tay: “Xử lý thi thể đi”.
Lễ nghi kết thúc, Hồng Khôn ra về, vị trí của Ngô Bình đã
Ngô Bình được mời vào một gian phòng nhỏ, đi qua phòng này sẽ tới phòng sách và phòng ngủ, đây chính là nơi đại ca cũ chỉ huy mọi người trong bang hội.
Sau đó, các nhân vật quan trọng của Đại Tam Nghĩa lần lượt tới báo cáo tình hình với Ngô Bình.
Gặp bọn họ xong, Ngô Bình đã nắm rõ tình hình hiện tại của Đại Tam Nghĩa. Đây là một thế lực rất mạnh, không chỉ hạn chế ở Cảng Thành, mà còn ở Loan Đảo, Đông Nam Á, Nam Mỹ, La Sát. Nhưng các chi nhánh này đều có hoạt động riêng, chứ không nghe nhóm chính hoàn toàn.
Đại Tam Nghĩa có 20 nghìn thành viên, chia ở khắp các khu vực. Họ kiếm ăn rất khá với nhiều sản nghiệp cùng các công ty. Sau khi đã chia hoa hồng cho các thành viên, mỗi năm môn phái vẫn còn dư hơn ba tỷ tiền lãi.
Ngô Bình đang xem sổ sách thì có người vào báo: “Đại ca, chị dâu tới ạ”.
Ngô Bình biết chị dâu đó chắc là vợ của đại ca cũ nên nói: “Mời vào”.
Ngay sau đó, có một cô gái xinh đẹp khoảng 22, 23 tuổi đi vào, cô ấy chào Ngô Bình: “Cảm ơn đại ca đã trả thù cho chồng tôi”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới hay cô gái này đang mang thai, anh nói: “Là việc nên làm tôi, mời chị ngồi”.
Cô gái không ngồi mà nói: “Đại ca, tôi đang mang thai, sau này muốn sống tiếp ở đây là rất khó”.
Lúc này, Người đàn ông cao tuổi kia chợt đi vào: “Đại ca, sản nghiệp của đại ca trước đều đứng tên chị dâu, cho nên…”