Chương 1526
Ngô Bình: “Em đang điều tra, chắc chắn họ có âm mưu gì đó”.
Ba người đang trò chuyện trong sân thì Ngô Ngạo Sương đến.
Cô ấy đã thay sang bộ đồ của học sinh và ăn vận như học sinh cấp ba, còn đeo ba lô sau lưng.
Ngô Bình cạn lời khi nhìn thấy bộ dạng của cô ấy.
Ngô Ngạo Sương vừa đến, đã nũng nịu gọi: “Anh ơi”.
Ngô Bình thấy da đầu tê dại, gọi anh làm gì không biết? Nhưng anh đang có việc nhờ người ta nên không dám ho he gì, đành hỏi: “Sao lại ăn mặc thế này?”
Ngô Ngạo Sương cười nói: “Khiến kẻ thù lơ là cảnh giác”.
Ngô Bình lập tức có dự cảm không ổn: “Cô là Chân Quân rồi, mà còn phải đánh lừa một Chân Nhân con cỏn sao?”
Ngô Ngạo Sương: “Ô hay, anh biết thừa tôi chưa qua được kiếp nạn còn gì, nên đành phải dùng thủ đoạn thôi”.
Ngô Bình lừ mắt: “Sao cô dùng thực lực đánh chết Chân Nhân ấy không phải dễ hơn à?”
Ngô Ngạo Sương nói: “Còn phải xem người đó ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba hay thứ năm đã. Nếu là tầng thứ ba thì tôi hẩy tay cái là chết, còn tầng thứ năm thì phiền phết đấy chứ đùa”.
Ngô Bình chán chẳng buồn nói, sau đó lấy một kiếm phù ra hỏi: “Nếu dùng thêm nó thì sao?”
Ngô Ngạo Sương chấn động rồi ngạc nhiên hỏi: “Kiếm Đạo Sát Phù, cậu lấy đâu ra đấy?”
Nói rồi, cô ấy cầm luôn, sau đó cất vào túi: “Yên tâm, dù có là cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ năm thì tôi cũng xử được hết”.
Ngô Bình hỏi: “Cô không dùng
Ngô Ngạo Sương tỉnh bơ nói: “Tôi có một kẻ địch rất mạnh, đang không biết phải xử thế nào, giờ có kiếm phù này rồi thì phải tận dụng chứ, cho tôi mượn nhá”.
Kiếm phù này có thể sử dụng nhiều lần nên Ngô Bình có thể cho cô ấy mượn: “Ừ, nhưng lát đừng để tôi bị rơi đầu đấy”.
Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền đều khom người xuống, thậm chí không dám thở mạnh, vì đứng trước mặt họ là một Chân Quân.
Mãi sau, Ngô Ngạo Sương mới nhìn hấy Diệp Thiên Tông rồi cười nói: “Anh ơi, bạn anh à?”
Ngô Bình: “Đấy là sư huynh của anh và cháu của anh ấy”.
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Ngô Ngạo Sương gật đầu nói: “Tu vi của người cháu khá đấy”.
Diệp Huyền ngại ngùng, không biết nói gì nên đành cười trừ.
Ngô Bình đá Diệp Huyền một phát: “Chào cô đi”.
Diệp Huyền vội vàng chào hỏi: “Chào cô ạ”.
Ngô Ngạo Sương bật cười nói: “Ngoan!”
Mấy người đi vào nhà, Ngô Bình bảo người chuẩn bị đồ ăn khuya, sau đó bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.
Trong đầu Ngô Bình vẫn hiện lên hình ảnh của con hồ ly chín đuôi, anh hỏi Ngô Ngạo Sương: “Em có biết hồ ly chín đuôi không?”
Ngô Ngạo Sương nhíu mày nói: “Có chứ, đến người bình thường còn biết nữa là”.
Diệp Huyền tò mò hỏi: “Tiền bối, hồ ly chín đuôi có tồn tại thật không ạ?”