Chương 1533
Vị hoà thượng kia đột nhiên đứng lên. Khi đứng lên, hoà thượng này phải cao chừng một mét chín mươi lăm, sừng sững như một ngọn núi khiến người ta e dè.
Ngô Bình đã nhận ra từ lúc nãy, vị hoà thượng này tu vi cao thâm. Ít nhất cũng phải là Địa Tiên Thuần Dương!
Ngô Bình cười lạnh: “Người của chùa Đại Thiền giờ cũng không cần nói lý lẽ nữa sao? Vương Trung mưu đồ giết tôi, vậy mà tôi không được giết ông ta để tự vệ?”
Đại hoà thượng lạnh lùng đáp: “Theo quy tắc chùa Đại Thiền, nếu giết người của chùa thì phải tới chùa để nhận trừng phạt!”
“Nếu tôi không đi thì sao?”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.
Đại hoà thượng kia nhìn anh, đáp: “Nếu anh không đi, tôi sẽ đánh gãy hai chân rồi kéo anh tới đó!”
”Vậy thì thử xem!”, Ngô Bình nhìn hoà thượng kia đáp. Một luồng sát khí kinh người toả ra xung quanh. Hoà thượng này mặc dù là Địa Tiên nhưng nếu thực sự phải giao đấu thì Ngô Bình vẫn có cách để hạ đối phương như thường!
Đại hoà thượng cười lạnh, tiến về phía Ngô Bình.
“Đầu trọc kia, ngươi dám!”
Đột nhiên một bóng người từ trên không trung vụt tới đứng chắn trước mặt Ngô Bình. Người đó nhìn hoà thượng kia chằm chằm.
Vị hoà thượng mặt biến sắc: “Ông là ai hả?”
Người vừa đến lạnh lùng đáp: “Thần Chiếu!”
Hoà thượng cau chặt mày lại, khí tức của Thần Chiếu rất mạnh, là một vị chân nhân. Hoà thượng này cũng không phải đối thủ của ông ấy. Nếu giao đấu thì không khác gì nộp mạng.
“Chuyện của chùa Đại Thiền, ông không can thiệp được đâu!”, hoà
Thần Chiếu hừ một tiếng rồi đáp: “Đầu trọc, mau cút về chùa Đại Thiền đi. Nếu không thì tôi cũng không ngại gặt cái đầu trọc kia xuống đâu!”
Hoà thượng kia tức lắm, trầm giọng nói: “Thần Chiếu! Tôi ghi món nợ này rồi đó!”
Vương Cửu Quý thấy chuyện này không đúng lắm, vội vã nói: “Đại sư, cứ thế mà đi sao?”
Hoà thượng: “Giết người của chùa Đại Thiền đương nhiên không thể thoát tội. Chẳng qua tôi để anh ta sống thêm vài hôm nữa”.
Nói rồi, hoà thượng kia phất tay áo, quay lưng đi khỏi đó, để mặc Vương Cửu Quý ở lại. Hoà thượng kia đi khỏi, Vương Cửu Quý mất chỗ dựa, khí thế ban nãy đã không còn. Vẻ mặt ông ta cũng vô cùng gượng gạo.
Lý Vân Đẩu: “Ông thông gia, tôi không giữ ông lại uống trà nữa”.
Vương Cửu Quý hừ một cái rồi cũng đành rời khỏi đó.
Thần Chiếu chắp tay chào Ngô Bình: “Ngô thần y”.
Hoá ra lần trước Thần Chiếu từ biệt Ngô Bình xong đã lập tức đi tìm dược liệu. Hôm nay đã tìm đủ nên lại tìm tới anh. Trước đó Ngô Bình đã hẹn gặp ông ấy ở Vân Đông này. Không ngờ ông ấy lại tới đúng lúc vị hoà thượng kia đến hỏi tội anh.
Ngô Bình: “Ban nãy đa tạ tiên sinh hiệp nghĩa ra tay tương trợ”.
Thần Chiếu cười đáp: “Thần y có ơn cứu mạng tôi, chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới”.