Thần Y Trở Lại

Chương 1546


trước sau

Chương 1546

Quả nhiên ba phút sau, người dẫn chương trình đã bước lên sân khấu và tuyên bố bắt đầu cuộc đấu giá.

Món đồ đầu tiên là linh phù của núi Long Hổ, được bán với cái giá trên trời là ba tỷ. Sau đó có một số linh dược, công pháp, Ngô Bình không quan tâm lắm.

Khi vật phẩm đấu giá áp chót xuất hiện, trái tim của Ngô Bình đập như điên. Đó là một con dấu màu vàng hình vuông, giống vàng mà không phải vàng, giống ngọc mà không phải ngọc.

Người dẫn chương trình nói: “Kính thưa quý khách, đây là một bảo vật được tìm thấy từ Tiên phủ, chưa rõ công dụng. Vật thể này dù ở nhiệt độ cao một trăm nghìn độ cũng không nóng chảy, không dẫn điện và không sợ axit. Hơn nữa nó còn ẩn chứa năng lượng rất mạnh. Thứ này có giá khởi điểm là hai tỷ, mỗi lần tăng giá không dưới 100 triệu”.

Ngô Bình nhìn chằm chằm vào con dấu, anh nghĩ về sơ đồ luyện khí của Ngũ Hành Phiên Thiên ấn. Một trong những nguyên liệu để tổng hợp Ngũ Hành Phiên Thiên ấn có một con dấu hình vuông như vậy!

Rõ ràng là những người có mặt không mấy quan tâm đến vật thể không rõ này.

Cuộc đấu giá bắt đầu, Ngô Bình ra hiệu cho Lý Mai ra giá.

“2 tỷ”, Lý Mai nói.

“2,1 tỷ”, lập tức có người nói.

“2,2 tỷ”, Lý Mai tiếp tục tăng giá.

Sau một vài lượt, chỉ còn lại Lý Mai và một người khác trong cuộc đấu thầu. Bên kia dường như cũng quyết tâm lấy được con dấu này. Chẳng mấy chốc, mức giá lên đến 10 tỷ tệ nhưng không bên nào có ý định dừng lại.

Ngô Bình lớn tiếng nói: “15 tỷ!”

15 tỷ? Nhiều người xung quanh thốt lên, họ không hiểu, làm thế nào mà một món đồ không sử dụng được lại có giá 15

tỷ như vậy?

Người đàn ông do dự một lúc rồi nói: “15,1 tỷ”.

“20 tỷ”, Ngô Bình tiếp tục tăng giá, anh nhất định phải lấy được con dấu vuông này.

Người đàn ông cuối cùng cũng chịu thua, 20 tỷ không phải là số tiền nhỏ, nó đã đến giới hạn mà anh ta có thể chấp nhận được.

Lý Mai đương nhiên không ra giá nữa, cuối cùng Ngô Bình đã mua được con dấu với mức giá trên trời là 20 tỷ.

Vật phẩm cuối cùng được bán đấu giá là một viên đan dược có tên là đan Phúc Thọ. Sau khi dùng nó thì có thể sống đến 200 tuổi và không bị bệnh tật quấn thân. Đây là thứ yêu thích nhất của giới nhà giàu nên cạnh tranh gay gắt, nhanh chóng bị lên giá đến 50 tỷ.

Khi mọi người đang tranh giành viên đan dược, Ngô Bình đã ra hiệu bảo Lý Mai rời đi.

Ngay sau khi bước ra, anh liền cõng Lý Mai lên và bước đi thật nhanh. Lý Mai cảm thấy gió rít bên tai, họ quay trở lại vị trí đỗ xe ngay lập tức. Sau đó, anh khởi động xe và đi về.

Xe chạy được hơn mười phút, Ngô Bình thở phào khi thấy không có ai đi theo mình.

Lý Mai đang quan sát Ngô Bình thì đột nhiên mím môi và mỉm cười.

Ngô Bình trợn mắt lên: “Cô cười cái gì?”

Lý Mai nói: “Trông cậu có vẻ rất lo lắng”.

Ngô Cẩn Ngôn khịt mũi: “Cô thì biết cái gì? Chợ đen như thế này rất dễ bị cướp giết”.

Lý Mai: “Vậy tại sao không ai cướp của chúng ta?”

Ngô Bình: “Dọc đường tôi luôn cố ý thể hiện thực lực. Những người muốn tấn công tôi thấy tôi không phải dạng vừa nên tất nhiên sẽ bỏ cuộc”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện