Chương 1555
Lúc này, xe của Lý Mai đã tiến vào sân, cô ấy lấy một đông tài liệu ra rồi hỏi Ngô Bình: “Cậu định cho Đông Hồ vào dự án à?”
Ngô Bình gật đầu: “Trên thành phố gọi cho cô rồi hả?”
Lý Mai: “Hôm qua, tôi tìm cậu để xác nhận lại mà chẳng thấy cậu đâu, gọi điện thoại cũng không được nên tôi đành ký hợp đồng trước”.
Ngô Bình: “Thêm Đông Hồ vào thì phiền phức lắm à?”
Lý Mai gật đầu: “Huyện Minh Dương có hơn một triệu dân, quy mô này không thể chịu được dự án lớn vậy đâu”.
Ngô Bình chỉ nhất thời nổi hứng nên nói: “Nếu không được thì thôi’.
Lý Mai bật cười: “Nhưng chúng ta có thể nghĩ cách, hôm qua tôi đã nói chuyện với La Duy Khang rồi. Tôi thấy con người ông ấy cũng được, vài dự án tôi đang giữ có thể thực hiện ở đây. Huyện mà có dự án thi công thì sẽ có nhân công, mà có nhân công thì họ sẽ mua nhà ở đây. Chúng ta có thể giảm giá cho họ, để nâng cao lượng tiêu thụ của mình”.
Ngô Bình nói: “Ngô Hữu Dung và dự án lớn hơn 50 tỷ, nhà máy thuốc của Lý Quảng Long, cùng các công ty mà tôi đầu tư cũng sẽ mở rộng kinh doanh, đến lúc đó cũng cần thêm nhân công”.
Lý Mai nói: “Vì thế dự án Giang Nam Thuỷ Ngạn của chúng ta chắc chắn kiếm được tiền”.
Ban đầu, Lý Vân Đẩu chỉ định xây một căn biệt thự lớn cho cháu mình thôi, tiện thể xây thêm mấy căn nhà, chứ không có ý định kinh doanh. Nhưng bây giờ, nếu dự án thi công theo lối này thì lợi nhuận sẽ rất khả quan.
Lý Mai lấy một bản thiết kế mới nhất ra cho
Lý Mai định xây dựng Đông Hồ thành khu tham quan.
Không chỉ thấy, chi nhánh bệnh viện của huyện Nhất cũng sẽ được xây dựng gần đây. Như vậy thì dự án này còn có thể thu hút người ở Vân Đỉnh đến mua nhà.
Cả dự án ước tính đầu tư hết 15 đến 20 tỷ, tổng diện tích xây dựng là ba triệu mét vuông, giá nhà đất hiện giờ ở huyện này là mười nghìn.
Ngô Bình xem qua kế hoạch rồi nói: “Cô thấy được thì cứ làm thôi”.
Lý Mai rât bận, bàn bạc với Ngô Bình xong là lại chạy ngay.
Hôm nay là tới ngày đi học nên Ngô Bình sẽ đưa Ngô Mi đến trường.
Đã vào học kỳ hai của lớp 11, cô bé cần hoàn thành nốt chương trình học. Khi lên lớp 12, chủ yếu là ổn tập, vì thế trường học yêu cầu phụ huynh tới dự buổi họp chung.
Khi Ngô Bình đến trường thì đã là ba rưỡi chiều, anh và các vị phụ huynh khác ngồi trong một phòng học lớn, còn các học sinh thì ngồi bên trên.
Ngô Bình vừa ngồi xuống thì cũng có người ngồi cạnh ngay, đó chính là Vương Hiến Sâm.
Vương Hiến Sâm cười nói: “Cậu Ngô, cậu cũng đến à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông Vương, thành tích của con gái ông thế nào?”
Vương Tường và Ngô Mi học chung lớp.
Vương Hiến Sâm đáp: “Thành tích của Tường Tường cũng khá, đứng trong tốp ba, nhưng chắc chắn không so với Ngô Mi được”.