Chương 1566
Trương Tây Linh ngẫm nghĩ: “Hoàng Tương của tập đoàn Lý Thị ạ?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Trương Tây Linh cười nói: “Hoàng Tương cũng là tín đồ của Hắc Thiên Giáo, nhưng không theo tôi”.
Ngô Bình: “Chiều tôi sẽ dẫn Hoàng Tương đến, giới thiệu cho hai người làm quen”.
Trương Tây Linh: “Tốt quá, giáo chủ là bạn của Hoàng Tương ạ?”
“Đúng ra tôi họ Lý, Hoàng Tương làm việc cho nhà họ Lý của tôi”, anh nói.
Trương Tây Linh ngạc nhiên: “Thì ra giáo chủ là người của nhà họ Lý”.
Ngô Bình: “Trọng điểm kinh doanh của nhà tôi không còn ở Đông Nam Á nữa, nhưng vẫn cần phát triển ở đây, sau này nhờ ông để ý đến Hoàng Tương”.
Trương Tây Linh vội nói: “Vâng, giáo chủ yên tâm, sau này chuyện của nhà họ Lý cũng là chuyện của tôi”.
Ngô Bình: “Ông là nhấn tố quyết định để tôi điều khiển Hắc Thiên Giáo nên tôi sẽ giải chú cho ông trước”.
Trương Tây Linh mừng rỡ nói: “Cảm ơn giáo chủ!”
Anh bảo Trương Tây Linh ngồi ngay ngắn, đoạn đặt tay lên đỉnh đầu ông ta. Ngay lập tức, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng kỳ lạ trong cơ thể đối phương.
Ngô Bình khởi động Đạo Diệp. Đạo Diệp khẽ rung lên, sinh ra lực hút. Tuy chú lực đã cố vùng vẫy nhưng vẫn bị Đạo Diệp hút vào, cuối cùng biến thành dưỡng chất cho Đạo Chủng.
Luyện hoá chú lực xong, Ngô Bình nhấc tay lên: “Được rồi”.
Trương Tây Linh cảm giác được chú lực khiến mình ăn ngủ không yên đã biến mất, kinh ngạc nói: “Giáo chủ đã làm bằng cách nào vậy?”
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Tôi có cách riêng của tôi”.
Trương Tây Linh khom người thật sâu: “Cảm ơn giáo chủ giúp đỡ!”
Ngô Bình nói: “Trong tám trưởng lão và
Trương Tây Linh cả mừng, biết anh có ý muốn giúp họ giải trừ chú lực, vội vàng đáp: “Được!”
Trong tám trưởng lão và bốn đường chủ có hai người cùng phe với Trương Tây Linh, đó là trưởng lão Đinh Nộ Công và Phạm Ân Cách, đường chủ của dược đường. Cả hai đều là người Viêm Long.
Ngô Bình muốn ngồi vững vị trí giáo chủ thì cần những người này trung thành tuyệt đối với mình. Vậy nên anh quyết định bắt đầu từ việc lôi kéo phe Trương Tây Linh.
Sau khi giải trừ chú lực, Trương Tây Linh đi tìm hữu hộ pháp Mông Trạch trước.
Tu vi của Mông Trạch đã đạt đến cảnh giới ba Địa Tiên, được gọi là chân nhân Mông. Song hiện giờ Mông Trạch lại rất già nua, là một ông cụ lưng còng. Đôi mắt mờ đục, thỉnh thoảng nước bọt lại chảy ra từ khoé miệng, răng cũng rụng sạch.
Nhác thấy Ngô Bình, Mông Trạch chỉ đứng đờ đẫn nhìn, dường như không nói chuyện được.
Trương Tây Linh cất lời: “Giáo chủ, từ sau khi tu hành gặp trục trặc thì Mông Trạch trở nên như vậy, không nói chuyện, còn già đi rất nhanh”.
Ngô Bình quan sát Mông Trạch, chợt cười khẩy: “Mông Trạch, diễn xuất khá đấy, tiếc là không lừa được tôi”.
Mông Trạch vẫn vậy, trông như không hiểu Ngô Bình đang nói gì.
Trương Tây Linh rất kinh ngạc, hỏi lại: “Giáo chủ, Mông Trạch đang diễn kịch ư?”