Chương 1569
Rồi ông đổi đề tài: “Nói chung là cháu và Hoằng Đào cùng đến nhà họ Quách chúc thọ. Một mình nó đi thì ông không yên tâm”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi. Cháu nhất định sẽ đến đó”.
Lý Vân Đẩu nói thêm vài câu với Hoàng Tương rồi gác máy.
Hoàng Tương cười nói: “Cậu à, cô Quách kia thật sự rất xinh đẹp đấy”.
Ngô Bình hờ hững bảo: “Có đẹp đến mấy, tôi cũng không có hứng thú. Hoàng Tương này, có biết người anh kết nghĩa của ông nội tôi là người thế nào không?”
Hoàng Tương đáp: “Là nhà họ Quách của Á Mã, giàu nhất Đông Nam Á”.
Ngô Bình hỏi: “Giàu nhất? Giàu hơn cả nhà họ Lý chúng ta à?”
Hoàng Tương trả lời: “Nền móng của nhà họ quách ở Á Mã. Nếu xét về của cải ở Đông Nam Á thì nhà họ Lý chắc chắn không sánh bằng nhà họ Quách. Năm xưa ông chủ có thể vươn lên ở Đông Nam Á cũng nhờ có ông Quách giúp đỡ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy. Thế thì tôi phải chuẩn bị một món quà hậu hĩ rồi”.
Hoàng Tương cười hì hì: “Nhà họ Quách ấy kiêu ngạo lắm, cậu ạ. Họ khá khách sáo với ông chủ, nhưng thái độ với người khác thì lúc nào cũng mắt cao hơn đầu”.
Ngô Bình hỏi: “Giữa ông và nhà họ Quách có từng xảy ra mâu thuẫn gì không?”
Hoàng Tương đáp: “Nhà họ Lý và nhà họ Quách có cạnh tranh trong việc làm ăn. Vốn dĩ nhà họ Lý có ưu thế, nhưng ông chủ niệm tình xưa, lần nào cũng chủ động nhượng bộ họ. Ví dụ như ngành công nghiệp đường tinh luyện, hai mươi năm trước, sản lượng đường của nhà họ Lý và nhà họ Quách ngang ngửa nhau. Nhưng sau khi ông Quách tìm đến ông chủ, nhà họ Lý dần dần rút khỏi ngành công nghiệp đường. Còn nhà họ Quách thì có những bước tiến nhảy vọt, hiện đã là ‘ông trùm’ lớn nhất ngành công nghiệp đường trên thế giới”.
Ngô Bình bày tỏ: “Tuy ông Quách có ơn với ông nội, nhưng
Hoàng Tương gật gù: “Phải. Ông chủ dần rút khỏi Á Mã có nguyên nhân rất lớn liên quan đến nhà họ Quách. Nhà họ Quách liên tục chen chân vào lĩnh vực của chúng ta. Ví dụ như chuỗi siêu thị, trạm xăng, ngũ cốc, đó vốn là thế mạnh của chúng ta. Nhưng sau khi nhà họ Quách tiến quân vào thì không ngừng chèn ép không gian sinh tồn của nhà họ Lý trong các lĩnh vực ấy. Lấy chuỗi siêu thị làm ví dụ nhé, siêu thị Vĩnh Lạc của chúng ta tối đa mở được hơn hai nghìn siêu thị, sau đó từ từ bị siêu thị Mỹ Thiên của nhà họ Quách xâm chiếm, chỉ còn hơn một nghìn. Nửa năm trước, ông chủ đã bán hơn một nghìn siêu thị cho nhà họ Quách. Hiện nay nhà họ Quách vận hành hơn ba nghìn siêu thị, lợi nhuận hằng năm ít nhất là năm tỷ đô”.
Ngô Bình bỗng ngộ ra: “Ông nội nhượng bộ họ năm lần bảy lượt, có lẽ không chỉ vì đền ơn đâu nhỉ?”
Hoàng Tương gật đầu: “Đúng vậy. Không muốn xung đột với nhà họ Quách vì họ có quan hệ mật thiết với các quan chức cấp cao ở các nước Đông Nam Á. Rất nhiều con rể nhà họ Quách là nghị sĩ và kiểm sát viên ở các nước. Ngoài ra, ông Hai nhà họ Quách còn là anh em kết nghĩa của Minh vương”.
Nói đoạn, Hoàng Tương nhìn sang Trương Tây Linh: “Ông Tư của nhà họ Quách là con rể của trưởng lão Hắc Thiên Giáo”.
Ngô Bình nhớ Hoàng Tương từng kể rằng, có một trưởng lão của Hắc Thiên Giáo đề ra yêu cầu với nhà họ Lý, muốn lấy thêm lợi nhuận. Anh hỏi: “Vị trưởng lão Hắc Thiên Giáo mà ông nói lần trước chính là người này nhỉ?”
Hoàng Tương gật đầu: “Phải!”
Ngô Bình cười khẩy: “Chẳng trách nhà họ Quách lại kiêu ngạo như vậy. Chỗ dựa vững chắc thế cơ mà”.