Chương 1579
Anh hứ một cái, sau đó lại xách cái đùi hun khói đi chỗ khác.
Có điều, vừa tới chỗ rẽ thì anh lại đụng mặt cô gái xinh đẹp ban nãy. Cô gái này đang lườm anh, có vẻ như đang tức giận.
“Này, sao anh lại làm hỏng flycam của tôi?”, cô gái hỏi bằng tiếng Viêm Long.
Ngô Bình cắn một miếng thịt đùi, hỏi lại: “Ban nãy cô dùng flycam chụp hình tôi làm gì? Có phải cô thấy tôi đẹp trai nên thích quá, tìm cách tham ô nhan sắc của tôi phải không?”
Cô gái xinh đẹp giận dữ đáp: “Anh đúng là cái đồ hoang tưởng! Cho dù tôi có thích một con cóc ghẻ thì cũng không thích kiểu ăn uống như chết đói giống anh”.
Ngô Bình như thể thở phào nhẹ nhõm đáp: “Vậy thì may quá, vậy thì may quá”, nói rồi anh đi ra chỗ khác.
Cô gái xinh đẹp ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu ý anh. Cô gái tức đến nỗi giậm chân bành bạch rồi nhanh chóng đuổi theo Ngô Bình. Nhưng sao mà đuổi theo được, Ngô Bình đi vài bước là đã mất hút rồi.
Cuối cùng cũng tới được một nơi yên tĩnh. Ngô Bình nhanh chóng xử lý nốt cái đùi, sau đó quay lại chỗ bữa tiệc.
Ở trên bãi cỏ, Hoàng Tương đang nói chuyện với những người mình quen biết trong giới làm ăn, các vị quan chức. Thi thoảng ông ấy lại bật cười.
Ngô Bình cầm lấy chai rượu nho, tu hết vài chai như thể đang uống nước ngọt. Lúc này anh mới cảm thấy hơi no.
Anh đang định tiếp tục tìm vài món ngon thì đột nhiên có người vỗ vai anh. Anh quay lại thì lại là cô gái xinh đẹp khi nãy.
Cô gái có vẻ không còn giận anh nữa. Cô ấy cười nói: “Đồ ăn ở đây không ngon đâu. Tôi biết ở nhà bếp phía sau có rất nhiều món ăn cực phẩm. Có
Ngô Bình nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghi ngờ: “Tính lừa tôi hả?”
Cô gái kia hứ một cái, đáp: “Anh có đi không thì bảo!”, nói rồi ném cho anh một cái túi giấy.
Ngô Bình mở túi giấy ra thì thấy bên trong có một miếng thịt đang toả ra hương thơm mời gọi.
Anh cắn thử một miếng, vị quả thực thơm ngon. Ít nhất cũng phải ngang với món ăn ở nhà hàng Hoàng Tân.
Anh lập tức đi theo cô gái kia, cười nói: “Người đẹp, tôi đi với cô!”
Cô gái xinh đẹp lườm anh một cái, nói: “Đi đường đừng nói chuyện, cứ đi theo tôi là được rồi”.
Cô gái này đi qua mấy chỗ rẽ, sau đó thực sự đưa Ngô Bình tới nhà bếp phía sau. Ở đó bày đầy đồ ăn vừa nấu xong nóng hôi hổi. Nhưng kỳ lạ là ở đây chẳng có ai.
Cô gái kia cười hi hi, nói: “Cuối cùng cũng được ăn một bữa no rồi!”
Nói rồi vồ lấy một miếng thịt cừu nướng, bắt đầu ăn ngấu nghiến như thể đã lâu lắm không được ăn gì vậy.
Ngô Bình trợn tròn mắt hỏi: “Sao cô còn đói khát hơn cả tôi thế này?”
Cô gái kia vừa ăn vừa lườm anh một cái, đáp: “Phí lời, đã gần một tháng tôi không được ăn gì rồi. Sao không đói được cơ chứ?”
Ngô Bình sững lại một lát, sau đó anh mở mắt thấu thị quan sát cô gái này. Anh phát hiện ra dạ dày của cô gái này rất nhỏ, hơn nữa thành dạ dày có khiếm khuyết, không thể tiết đủ dịch vị. Đây lại còn là dị tật bẩm sinh. Có vẻ cô ấy đã từng phẫu thuật nhưng không cải thiện được nhiều. Cho nên cô ấy chỉ được ăn một lượng cực kỳ ít đồ ăn.