Chương 1613
Một tiếng sau, chiếc xe của Đào Như Tuyết đi vào trong cung điện. Thấy kiến trúc cổ của nơi này, cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
Ngô Bình lúc này vừa tỉnh dậy. Anh uống mấy ngụm nước, nghe tin Đào Như Tuyết đến thì ra lệnh: “Cho cô ấy vào đi”.
Khi Đào Như Tuyết nhìn thấy Ngô Bình mặt trắng bệch, ốm yếu đến không nhận ra thì không kìm được nước mắt mà bật khóc thật lớn: “Ngô Bình, anh bị làm sao vậy? Có phải anh bị thương ở đâu không?”
Ngô Bình vừa cảm động vừa thấy buồn cười, đáp: “Như Tuyết, anh không sao, chỉ là một cơn tiểu thoái bệnh thôi”.
Đào Như Tuyết biết tiểu thoái bệnh là gì, chỉ là ban nãy cô ấy không kịp nghĩ gì nhiều. Nghe xong, cô ấy mới bình tĩnh lại, nói: “Anh cũng không chịu nói với em. Nếu sớm biết anh ốm thì em đã tới chăm sóc anh từ hôm qua rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Có gì đâu, vài ngày là khỏi thôi”.
Đào Như Tuyết lấy chậu nước ấm tới rồi dùng khăn lau người cho anh.
Trước đó, Ngô Bình không cho phép ai lại gần nên cũng không có ai lau người giúp anh, mùi cơ thể rất nặng. Giờ Đào Như Tuyết tới anh mới được làm sạch cơ thể.
Thần Chiếu lặng lẽ lui xuống, đứng canh ở ngoài cửa.
Ngô Bình lúc này không mảnh vải che thân nằm trên chiếc ghế dài, Đào Như Tuyết dịu dàng lau khắp người cho anh.
Lau một hồi xong, đột nhiên “chỗ kia” của anh ngóc đầu dậy. Đào Như Tuyết đỏ bừng mặt, trách yêu: “Ốm đến chừng này rồi mà vẫn còn nghĩ đến việc đó được?”
Ngô Bình hơi ngại ngùng đáp: “Nó là phản xạ tự nhiên thôi chứ anh không nghĩ bậy gì cả”.
Đào Như Tuyết lấy một chiếc khăn đậy lên chỗ đó rồi nói: “Ngô Bình, sau chuyện của Ma
Ngô Bình cười lạnh: “Tạm thời thì không. Có điều món nợ này sớm muộn anh cũng sẽ tính với ông ta”.
Đào Như Tuyết: “Đối phương tu vi cao thâm, chúng ta cứ tạm thời nín nhịn đã”.
Ngô Bình nghĩ tới cuộc họp mặt bạn cùng lớp cũ liền hỏi Đào Như Tuyết: “Lần trước nghe em nói xong anh mới cảm thấy trường chúng ta thực sự không đơn giản. Tự nhiên lại sinh ra một lò những người giàu sang và một đống nhân sĩ giang hồ như vậy. Như Tuyết, em có biết nguyên nhân không?”
Đào Như Tuyết nhìn anh, đáp: “Còn có chuyện này sau khi anh biết chắc chắn sẽ rất kinh ngạc”.
Ngô Bình: “Ồ? Là chuyện gì vậy?”
Đào Như Tuyết: “Anh còn nhớ Vu cướp giờ không?”
Ngô Bình sững lại một lát, sau đó lập tức nói: “Còn nhớ, không phải là ông hiệu trưởng hay sao?”
Bình thường thì hiệu trưởng trường cấp ba là một nhân vật mà đám học sinh như anh chỉ biết tiếng chứ không biết mặt. Nhưng hiệu trưởng trường Ngô Bình thì khác, ông ta rất thích xuất hiện ở nhiều nơi rồi dạy dỗ đám học sinh. Thậm chí còn bất thình lình đi vào lớp học, cướp mất thời gian giảng dạy của giáo viên để thao thao bất tuyệt.
Cho nên ông hiệu trưởng họ Vu được đám học sinh đặt cho biệt danh là Vu cướp giờ.
Vu cướp giờ này tên thật là Vu Thiên Hoa. Lúc Ngô Bình vào học thì ông ta đã làm hiệu trưởng ở đó ba năm rồi. Năm ngoái, hiệu trưởng này đã nghỉ hưu.
Đào Như Tuyết: “Không sai, chính là Vu Thiên Hoa”.