Chương 1620
Diêm Lập Vũ vội vã xua tay: “Cái gì mà bảng xếp hạng người giàu chứ, đều là hư danh cả. Ngày nào tôi cũng bận tối tăm mắt mũi, nhiều khi cũng ước mình được làm người bình thường làm công ăn lương như các bạn học khác”.
Lâm Nhu: “Vậy sao? Vậy anh có thể quyên góp hết tài sản để sống cuộc sống mình hằng mơ ước”.
Diêm Lập Vũ sững lại, sau đó ho khan một tiếng, đáp: “Cho dù tôi muốn cũng không được. Bên dưới tôi còn biết bao nhiêu người đang nỗ lực làm việc, tôi phải có trách nhiệm với họ. Lâm Nhu, còn cô thì sao? Đang làm việc gì vậy?”
Lâm Nhu: “Cũng không có công việc ổn định. Tôi mở một phòng tranh, rảnh rỗi thì dạy các bạn nhỏ tập vẽ”.
Diêm Lập Vũ cười đáp: “Những môn nghệ thuật thanh cao như hội hoạ cũng chỉ có người đẹp như cô Lâm đây mới làm được”.
Ngô Bình cũng chào hỏi Diêm Lập Vũ: “Học trưởng Diêm, nghe danh anh đã lâu”.
Nụ cười trên mặt Diêm Lập Vũ vụt tắt. Anh ta nhìn Ngô Bình, hỏi: “Cậu là?”
Ngô Bình đáp: “Tôi học sau anh hai khoá, tên là Ngô Bình”.
Diêm Lập Vũ gật đầu đáp: “Thật ngại quá, tôi không có ấn tượng sâu sắc với những người bình thường”.
Sau đó anh ta đưa cho Ngô Bình một tấm danh thiếp rồi nói: “Đàn em khoá sau, sau này cậu có việc gì cần thì có thể tới tìm thôi. Tôi làm ăn kinh doanh nhiều năm, có không ít bạn bè là lãnh đạo, quan chức nhà nước”.
Ngô Bình nhận tấm danh thiếp, cười đáp: “Được”.
Diêm Lập Vũ hỏi: “Vậy giờ cậu đang làm gì?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là một bác sĩ”.
“Ồ? Cậu là bác sĩ sao? Nhưng tôi nhớ là trường ta đâu có khoa Y Dược nhỉ. Lẽ nào cậu lại học thạc sĩ y dược ở trường khác sao?”, Diêm Lập Vũ rất tò mò.
Đào Như Tuyết: “Sau khi
Diêm Lập Vũ rất kinh ngạc. Năm xưa thành tích của anh ta cũng chẳng được như vậy. Ngô Bình thi đỗ vào Hoa Thanh, đó không phải việc người bình thường có thể làm được.
Anh ta cười nói: “Được lắm, quả là một tấm gương nghị lực. Tôi có đầu tư vào một bệnh viện ở Thiên Kinh, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới đó làm việc. Tôi có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu cho cậu”.
Diêm Lập Vũ đang cố tình giễu võ dương oai nhưng Ngô Bình cũng chẳng để ý. Anh nói: “Cảm ơn học trưởng, tôi sẽ suy nghĩ”.
Diêm Lập Vũ vẫy tay một cái, phục vụ mang ra mấy ly rượu. Anh ta cầm một ly vang đỏ, cười nói: “Lâm Nhu, Như Tuyết, lâu quá chúng ta không gặp mặt. Tôi xin kính hai người một ly!”
Đào Như Tuyết lạnh lùng đáp: “Thật ngại quá, tôi không uống rượu”.
Lâm Nhu: “Tôi cũng vậy”.
Diêm Lập Vũ đã giơ ly rượu lên không trung lúc này vô cùng gượng gạo.
Lúc này, Vương Kiêu Đằng đã thấy cảnh này. Hắn ta đang muốn kết giao với Diêm Lập Vũ nên vội vã lao tới bênh: “Đào Như Tuyết, Lâm Nhu, học trưởng là người thuộc giới thượng lưu. Hai người đừng có không giữ thể diện cho anh ấy như vậy”.
Diêm Lập Vũ nói: “Kiêu Đằng, không được nói như vậy. Mọi người đều bình đẳng”.
Vương Kiêu Đằng lập tức nói: “Sao mà bình đẳng được? Học trưởng là chân long, là tầng lớp tinh hoa, là gương cho chúng em học tập!”