Chương 1643
Các cô gái rất vâng lời, lập tức cất bước chạy. Một vòng, hai vòng, ba vòng, đến khi chạy xong mười vòng, tất cả người đẹp đều thở hổn hển.
Ngô Bình quan sát hơi thở của các cô gái, chỉ vào một trong số họ: “Cô bước ra”.
Rồi anh chọn tiếp người thứ hai, thứ ba. Cuối cùng, anh chọn ra mười hai người từ bảy mươi hai cô gái, những người còn lại được giao cho Đỗ Tinh phân công.
Mười hai người này và ba mươi sáu người lúc nãy, sẽ trở thành người hầu thân cận của anh, phục vụ xung quanh anh.
Sắp tới, các cô gái này phải trải qua quá trình huấn luyện kéo dài ba ngày mới có thể chính thức phục vụ giáo chủ mới.
Những chuyện còn lại được giao cho Đỗ Tinh xử lý. Ngô Bình mang theo vài loại thuốc, trở về trang viên họ Lý.
Tối nay Lý Mai cũng có mặt. Cô ấy đang thảo luận gì đó với Lý Vân Đẩu trong phòng khách. Thấy Ngô Bình đến, Lý Vân Đẩu bèn ngoắc tay với anh: “Tiểu Bình, ông có chuyện cần bàn bạc với cháu đây”.
Ngô Bình cười hỏi: “Chuyện gì vậy ông?”
Lý Vân Đẩu đáp: “Tiểu Bình à, nhà họ Lý chúng ta cũng được xem là gia tộc giàu có hàng đầu Đông Nam Á hiện nay. Nhưng vấn đề là trọng tâm sản nghiệp nhà họ Lý không đặt ở Đông Nam Á. Ông muốn tìm một người nhà họ Lý trấn giữ ở đây”.
Ngô Bình thắc mắc: “Không phải đã có ông nội trấn giữ rồi sao ạ?”
Lý Vân Đẩu xua tay: “Ông già rồi, không muốn lo lắng nhiều việc nữa. Còn Lý Mai cũng phải phụ trách chuyện trong nước”.
Ngô Bình đáp: “Đừng nói là ông muốn cháu ở lại nhé? Ông nội à, cháu không có thời gian đâu ạ!”
Lý Vân Đẩu cười bảo: “Ông nội đã có ứng cử viên
Ngô Bình trả lời: “Tất nhiên là thích hợp rồi ạ. Ông à, cháu không biết nhiều về cô. Nhưng ông đã chọn cô thì chắc hẳn cô rất có tài kinh doanh”.
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Năm xưa cô của cháu yêu đương tự do, đã chọn Trịnh Tắc Sĩ. Tiểu Trịnh là người thận trọng nhưng chưa đủ sắc bén. Vậy nên dù ông đã tận lực giúp đỡ, nhà họ Trịnh vẫn chỉ là gia tộc hạng hai”.
Ngô Bình hỏi: “Ông nội à, nếu cô sang đây, có phải chú cũng đi cùng không ạ?”
Lý Vân Đẩu đáp: “Ừ. Chuyện này ông đã hỏi ý cô của cháu rồi. Nó và Tiểu Trịnh đã bàn bạc và quyết định cùng nhau sang đây”.
Ngô Bình nói: “Cô bằng lòng đến đây thì tốt quá. Cháu đồng ý”.
Lý Mai nói: “Ông à, dù sao cô cũng đã gả đi, còn chú cũng tham gia kinh doanh, có phải…”
Lý Vân Đẩu tiếp lời: “Sự lo lắng của Tiểu Mai rất có lý. Ông cũng đã suy nghĩ về chuyện này. Tiểu Trịnh đến đây, chủ yếu là mượn con thuyền lớn nhà họ Lý để mở rộng công việc kinh doanh của nhà họ Lý, chứ không tham gia quản lý nhà họ Lý”.
Lý Mai bày tỏ: “Nếu như vậy thì không còn gì đáng lo nữa ạ”.
Lý Vân Đẩu bảo: “Ngày mai Gia Ninh sẽ đến đây. Tiểu Bình à, lúc đó nhớ sân bay đón cô cháu nhé”.
Ngô Bình đáp: “Vâng”.
Nói được một lúc, anh lấy mười chai Trường Sinh Tán ra và đưa cho Lý Vân Đẩu: “Ông nội à, thứ này có thể kéo dài tuổi thọ, là linh dược mà Hắc Thiên Giáo sử dụng để lôi kéo các đại gia Đông Nam Á. Ông có thể dùng nó làm quà tặng bạn bè, thân thích”.
Lý Vân Đẩu rất vui: “Đồ tốt đấy. Vậy ông nhận nhé!”
Lý Mai liếc anh: “Không có phần chị à?”