Chương 1656
Hắc Thiên Thần: “Đúng vậy, một lời nguyền cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả ta cũng không muốn bị dính phải nó”.
Ngô Bình sửng sốt và suýt chút nữa đã ném chiếc đầu lâu pha lê đi.
Hắc Thiên Thần: “Cậu không cần phải sợ, cứ giữ lại thứ này, có thể một ngày nào đó sẽ dùng được”.
Ngô Bình: “Làm thế nào để sử dụng lời nguyền này?”
Hắc Thiên Thần: “Rất đơn giản, hãy phá vỡ nó, lời nguyền sẽ được giải phóng, sau đó gắn vào sinh vật gần nhất và mạnh mẽ nhất”.
Ngô Bình gật đầu và cẩn thận cất đầu lâu đi.
Hắc Thiên Thần: “Có thể tiếp tục hiến tế những linh hồn đó, ta rất thích.”
Ngô Bình: “Hiến tế quá phiền phức, lần nào cũng phải triệu tập các thành viên trong giáo”.
Hắc Thiên Thần: “Khi dâng lễ vật không cần tế đàn, chỉ cần đưa vào không gian Hắc Thiên là được”.
Ngô Bình sửng sốt: “Không gian Hắc Thiên của ông còn có thể đặt những thứ khác sao?”
Hắc Thiên Thần: “Đương nhiên, đây là không gian độc nhất vô nhị của ta, cậu có thể dùng làm không gian lưu trữ của mình”.
Ngô Bình híp mắt: “Tôi mà để đồ vào, ông không trộm đi đấy chứ?”
Hắc Thiên Thần tức giận: “Ta là thần! Làm sao ta có thể ăn trộm được!”
Ngô Bình cười hì hì: “Ông Hắc, đừng tức giận, tôi nói đùa thôi mà”.
Hắc Thiên Thần liền bùng nổ: “Ông Hắc? Đừng đặt tên linh tinh cho ta, ta là thần của Hắc Thiên, một vị thần cao cấp!”
Ngô Bình: “Ông nói đủ chưa? Còn muốn thần hồn không đấy?”
Hắc Thiên Thần quả nhiên không giận nữa: “Cậu hãy tôn trọng ta, nếu không
Ngô Bình sợ Hắc Thiên Thần sẽ bị mình làm tức giận tới nỗi bỏ đi, vội nói: “Được, sau này tôi sẽ gọi ông là Hắc Thiên Thần”.
Ngay sau đó, tâm thần anh chuyển động, quả nhiên tấm da người bị đưa vào không gian Hắc Thiên.
Lúc này tấm da người vặn vẹo, nó run lên: “Thượng tiên, đây là nơi nào?”
Ngô Bình: “Viêm Dương, đừng sợ, ngươi thả một con quỷ ra là được”.
Viêm Dương há mồm phun ra, một luồng khí đen xông ra. Tuy nhiên, nó vừa lao ra được hơn chục mét đã bị một bàn tay lớn bắt được.
Giây tiếp theo, bàn tay to thu vào bóng tối rồi biến mất. Khoảnh khắc bàn tay to lớn xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy ngột ngạt và gần như bật thốt lên.
Thật mạnh mẽ! Anh thầm nói.
Viêm Dương càng thêm kinh hãi, nó ngồi trên mặt đất bất động, hoàn toàn cứng đờ.
Ngô Bình vội vàng nói: “Viêm Dương, đừng sợ”.
Nói xong, anh liền dùng suy nghĩ đưa Viêm Dương trở lại mặt đất.
Viêm Dương vẫn mềm nhũn nằm trên mặt đất như một đống da, nói: “Thượng tiên, tôi sợ quá, lần sau không đến nơi đó được không?”
Ngô Bình thầm nghĩ một chút, nói: “Viêm Dương, ngươi nghĩ thực lực của chủ nhân bàn tay to kia như thế nào?”