Chương 1682
Lam Nguyệt: “Anh thật lợi hại, bố tôi cũng nói vậy. Ông ấy cho rằng số mệnh của Lưu Phi Báo này rất thần kỳ, hễ có ông ta tham gia vào thì sẽ dễ xảy ra chuyện xấu. Người như ông ta, thích hợp để phá cục”.
Ngô Bình hỏi: “Bố cô mong ông ta có thể phá hủy cục diện trước mắt của cô hả?”
Lam Nguyệt đáp: “Đúng vậy! Sự thật chứng minh, tình hình của tôi cũng có xoay chuyển, chẳng phải là tôi đã gặp được anh sao?”
Ngô Bình chậc chậc lấy làm lạ nói: “Với người như Lưu Phi Báo này, đúng là nên làm thân một chút!”
Lam Nguyệt lại nói: “Khúc mắc lớn nhất của Lưu Phi Báo là vợ ông ta, ông ta hy vọng có thể đạt được sự tha thứ từ vợ và Lưu Dương Cương”.
Trò chuyện vài câu, Ngô Bình lại buồn bực ăn cơm. Đợi đến khi anh ăn no mới nói với Lam Nguyệt: “Tối nay, tôi sẽ chữa khỏi vết thương do độc cho cô”.
Lam Nguyệt hỏi: “Có thể đến nhà tôi không?”
Ngô Bình đáp: “Được, ông bố thần tướng kia của cô không có ở nhà đó chứ?”
Lam Nguyệt gật đầu nói: “Bố tôi là bảo vệ khu, ngày nào cũng ở nhà!”
Ngô Bình ngây người: “Đường đường thần tướng lại làm bảo vệ cho khu chung cư?”
Lam Nguyệt nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói: “Tôi nói cho anh biết một chuyện, anh đừng nói cho ai khác hết nhé!”
Ngô Bình chớp chớp mắt, vội đáp: “Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giữ kín mít chuyện cô kể cho tôi nghe!”
Lam Nguyệt gật đầu: “Khu chung cư của chúng tôi có một gia đình, gia đình ấy có một ông lão, một người mẹ và một bé gái. Bố tôi cực kỳ tôn trọng và kính cẩn với nhà đó. Tôi nghi ngờ, bố tôi ở lại chung cư cũng vì bảo vệ họ. Đương nhiên, ngoài miệng thì ông ấy nói là vì giúp tôi”.
Ngô Bình kinh ngạc, người có thể khiến một thần tướng kính trọng sẽ có
Anh hỏi: “Cô có từng hỏi thần tướng về chuyện này chưa?”
Lam Nguyệt đáp: “Đương nhiên là có, nhưng bố tôi chẳng chịu nói gì hết. À đúng rồi, đến nhà tôi thì anh đừng có mà nhắc đến chuyện này đó”.
Ngô Bình nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu!”
Hai người ăn xong bèn đến chung cư của Lam Nguyệt. Đây là một khu nhà rất đỗi bình thường, y như những cư xá khác ở Hải Thành. Đa số người sống ở đây đều là tầng lớp lao động có tiền lương bình thường.
Họ vừa đi ngang qua cổng bảo vệ thì một người đàn ông bước ra, trông rất bình thường, cao khoảng một mét bảy lăm, chắp tay sau lưng hỏi: “Tiểu Nguyệt, đi ăn ở ngoài à?”
Lam Nguyệt cười nói: “Bố, đây chính là Ngô Bình mà con đã nhắc đến đó”.
Ngô Bình đánh giá đối phương một lượt rồi cười chào: “Xin chào chú Kim!”
Bấy giờ, anh chợt cảm nhận được có ít nhất mười luồng thần niệm lướt qua người mình! Ngô Bình thầm giật mình, không ngờ xung quanh lại có nhiều cao thủ như vậy!
Kim Huyền Bạch gật đầu nói: “Nhóc con trông đẹp trai đấy, cậu sang nhà ngồi trước đi, lát nữa tôi sẽ về!”
Vị này là thần tướng mà lại rất dễ gần như thể mình chỉ là một ông chú bảo vệ.
Lam Nguyệt dẫn Ngô Bình về nhà mình, căn nhà ba phòng bình thường trông khá gọn gàng, sạch sẽ, trong nhà không có ai khác, Lam Nguyệt mời Ngô Bình ngồi rồi rót cho anh một cốc nước.
Ngô Bình cười nói: “Ai mà ngờ được nơi ở của thần tướng lại bình thường như vậy chứ”.
Lam Nguyệt nói: “Đi đến được vị trí như của bố tôi thì giữa bình thường và xa hoa cũng chẳng có gì khác biệt nữa, sống ở đây rất yên tĩnh, không bị làm phiền”.