Chương 1705
Hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên Liễu Khinh Mi chỉ về phía Ngô Bình nói: “Học trưởng, cậu ấy cũng học cùng trường với chúng ta”.
Trương Quảng Thái nghiêng đầu nhìn theo hướng Liễu Khinh Mi chỉ rồi hỏi: “Cậu ta hiện làm gì vậy?”
“Là bác sĩ thực tập”.
Trương Quảng Thái khẽ nhếch miệng, một bác sĩ thực tập đương nhiên chẳng là cái đinh gì để anh ta phải kết giao. Là một ông chủ nắm hàng chục tỷ tệ trong tay, Trương Quảng Thái sẽ không lãng phí thời gian vào những người không đáng”.
Sau khi Trương Quảng Thái ngồi xuống, Ngô Bình cũng liếc nhìn về phía đó. Anh phát hiện ra sắc mặt Trương Quảng Thái có gì đó rất lạ. Nhìn kỹ hơn thì anh nhận ra Trương Quảng Thái đang trong tình trạng sắp trúng phong. Hơn nữa, sau cơn bệnh này có thể để lại hậu quả nghiêm trọng, khả năng cao sẽ trở thành người thực vật.
Dù gì cũng là bạn cùng trường, Trương Quảng Thái còn là niềm tự hào của ngôi trường đó nên Ngô Bình có lòng muốn giúp anh ta. Ngô Bình liền đi về phía đó, cười nói: “Học trưởng Trương, tôi đã nghe danh anh từ lâu”.
Trương Quảng Thái hơi nghiêng người, cười hỏi: “Cậu là?”
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, học cùng trường cấp ba với anh”.
Trương Quảng Thái châm một điếu thuốc, không nói gì nữa.
Trương Khinh Mi khẽ cau mày, nói: “Ngô Bình, học trưởng bận lắm, không có thời gian nói chuyện với cậu đâu”.
Mặt Ngô Bình đông cứng lại, anh hờ hững nói: “Tôi không tới để nói chuyện phiếm. Anh Trương, với kinh nghiệm của một bác sĩ, tôi chẩn đoán trong khoảng mười hai giờ tới anh sẽ dễ bị trúng gió đột quỵ. Hiện giờ tốt nhất anh nên tìm một bệnh viện để chữa trị ngay”.
Trương Quảng Thái
Liễu Khinh Mi cũng nổi giận, nói bằng giọng chán ghét: “Ngô Bình, cho dù cậu muốn kết giao với anh ấy thì cũng không nên nói dối như vậy”.
Sự kiên nhẫn của Ngô Bình đến đây là hết. Anh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói đến đây, tin hay không tuỳ hai người quyết định”.
Dứt lời, anh quay lưng đi về chỗ.
Trương Quảng Thái lắc đầu nói: “Muốn đi đường tắt thì cũng phải khéo léo mới được. Loại người lỗ m ãng này không hiểu sao lại trở thành bác sĩ được kia chứ?”
Liễu Khinh Mi: “Đúng vậy, nghĩ mình quen biết một vài người là có tư cách kết thân với học trưởng. Đúng là ấu trĩ!”
Trương Quảng Thái nghe xong thì khá tò mò hỏi: “Em nói gì vậy? Quen biết ai cơ?”
Liễu Khinh Mi liền đem chuyện của Thôi Hưng Khải kể lại cho Trương Quảng Thái nghe. Nghe xong, anh ta hỏi ngay: “Ý em là cậu ta đã giúp Thôi Hưng Khải kiếm được một mớ tiền sao?”
Liễu Khinh Mi: “Đúng vậy, chính Thôi Hưng Khải nói với em. Có điều em đã hỏi cậu ta rồi, chỉ là trùng hợp nhờ được người ta giúp đỡ mà thôi”.
Trương Quảng Thái vẻ mặt trở nên đăm chiêu. Anh ta biết Thôi Hưng Khải, người này cũng có chút tiếng tăm trong giới thượng lưu Hải Thành. Ngô Bình có thể giới thiệu công trình cho cậu ta, có thể thấy Ngô Bình này cũng không hề đơn giản!