Chương 1717
Có một tăng nhân ngoài năm mươi tuổi đang đứng ở cửa, ông ấy mặc áo cà sa, chân đi dép cỏ, nằm trên ghế lần tràng hạt.
Ngô Bình không làm phiền ông ấy mà ngồi xuống một tảng đá điều hoà hơi thở.
Tăng nhân này có thực lực kinh người, như thể đã đi trên một con đường khác, trên người không có kinh lạc.
Đến Ngô Bình cũng không đoán được thực lực của ông ấy, nhưng anh chắc chắn là cao hơn Dương Thần.
Anh ngồi khoảng nửa tiếng thì tăng nhân đó mới bỏ sách xuống rồi cười nói: “Thí chủ là người đầu tiên bần tăng gặp đi được lên đến đây”.
Ngô Bình cũng đứng dậy nói: “Đó là vinh hạnh của tôi, đại sư Tông Huy phải không ạ?”
Tông Huy đáp: “Đúng, tôi vừa học thuộc một đoạn kinh, thí chủ nghe nhé!”
Dứt lời, ông ấy bắt đầu đọc một đoạn kinh, Ngô Bình tập trung lắng nghe, sau đó cảm thấy ý thức của mình bắt đầu bị ảnh hưởng, anh vội vàng điều chỉnh hơi thở rồi niệm Đại Phạn Thiền Âm.
Ngay sau đó, đỉnh đầu của cả hai người đều bốc lên hơi nước hình hoa sen, không lâu sau, Tông Huy chợt dừng lại rồi nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Sao cậu biết Đại Phạn Thiền Âm của chùa Đại Thiền chúng tôi?”
Ngô Bình hỏi lại: “Của chùa Đại Thiền ư? Thế ông niệm được mấy phần rồi?”
Tông Huy lúng túng đáp: “Tôi mới chỉ làm được một, hai phần thôi”.
Ngô Bình: “Ông nghĩ tôi được mấy phần?”
Tông Huy trầm mặc một lát rồi nói: “Chín phần, thậm chí là mười luôn”.
Ngô Bình: “Đúng thế, tôi đã nắm vững toàn bộ rồi”.
Tông Huy hỏi: “Thí chú có gốc gác gì với chùa Đại Thiền chúng tôi ư?”
Ngô Bình: “Ngày xưa, sư phụ tôi
Tông Huy ngạc nhiên nói: “Kim Cương Thiền Sư ư? Vậy thì đúng rồi, người đã nắm vững Đại Phạn Thiền Âm”.
Ngô Bình không biết nhiều về Kim Cương Thiền Sư nên hỏi: “Ông ấy cũng là tăng nhân ở La Hán Đường các ông à?”
Tông Huy lắc đầu: “Kim Cương Thiền Sư là cao tăng của Bàn Nhược Đường, hiệu là Viên Thông, tôi phải gọi người là sư bá”.
Sau đó, ông ấy hỏi tiếp: “Cậu đã học được mấy loại mà sư bá truyền lại rồi?”
Ngô Bình: “Ngưng Huyết Chỉ, Kinh Lôi Chưởng, Vô Sinh Ấn, Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Đại Phạn Thiền Âm”.
Tông Huy ngẩn ra nói: “Cậu đã luyện thành hết mấy loại ấy rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Trong đó có Kim Cương Bất Hoại Thần Công là hơi khó”.
Tông Huy nhìn Ngô Bình như một con quái vật rồi hỏi: “Cậu tu luyện đến tầng thứ mấy của Kim Cương Bất Hoại Thần Công”.
Ngô Bình: “Tầng thứ ba, Thần Quỷ Trường Vực”.
Tông Huy chấn động nói: “Tầng thứ ba? Có thể cho tôi xem một chút được không?”
Ngô Bình lập tức thi triển Quỷ Thàn Trường Vực, không gian xung quanh anh lập tức vặn vẹo, Tông Huy tiến lên rồi tung một chưởng, nhưng lại thấy mình chỉ đánh vào không khí.