Chương 1722
Ngô Bình: “Cái này nói sau, giờ ông chuẩn bị đi”.
Nói rồi, Ngô Bình bắt đầu niệm Đại Phạn Thiền Âm. Muốn làm được điều này thì phải tinh thông chữ tiên thì mới niệm đúng được, mà cực hiếm ai trên đời làm được, vì thế từ xưa đến nay, chưa có mấy ai luyện được Đại Phạn Thiền Âm đến tầng thứ ba.
Ngô Bình thì khác, Đại Phạn Thiền Âm của anh là bản gốc, vì thế hiểu quả khác hẳn với các bản lai căng khác.
Âm thanh vừa vang lên, Viên Hối đã phải chấn động, sau đó rơi vào ảo ảnh. Loáng cái, ông ấy đã đến nước Phật và nhìn thấy đức phật cùng rất nhiều các vị bồ tát, la hán, thần linh…
Tâm hồn của ông ấy lập tứ trở nên trong sáng, thiền tâm rung động rồi tiến vào thiền định ở cấp cao hơn.
Ông ấy có cảm giác mình đã trải qua thêm vài chục năm nữa, cuối cùng thì thiền tâm cũng viên mãn. Nhưng với Ngô Bình thì mới chỉ có vài giây trôi qua, anh đã mở mắt ra.
Lúc này, đôi mắt của Viên Hối sáng ngời, ông ấy mỉm cười nói: “Đa tạ thí chủ giúp đỡ”.
Ngay sau đó, toàn thân Viên Hối phát sáng, ma niệm đã bị diệt trừ hoàn toàn. Cùng với đó, khí chất trên người ông ấy cũng thay đổi hoàn toàn, dù có ăn mặc rách rưới thì ông ấy vẫn toát ra được khí chất đức độ của cao tăng.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra, đại sư đã diệt trừ được ma tâm rồi, chúc mừng!”
Viên Hối nói: “Là thí chủ đã cứu tôi, đại ân đại đức không để đâu cho hết”.
Ngô Bình: “Phiền ông tìm một cô gái tên mm giúp tôi”.
Viên Hối: “Mời thí chủ sang thiện phòng của tôi”.
Ngay sau đó, Viên Hối đã dẫn Ngô Bình
Nhìn thấy Ngô Bình, Tông Huy thở phào một hơi rồi nói: “Ngô sư đệ, cậu không sao chứ?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tông Huy, chính ông sai chú tiểu đó lừa tôi đến động Vạn Phật đúng không?”
Tông Huy vội nói: “Sư đệ, tôi không hề biết gì cả. Tôi biết chuyện cậu bị lừa vào đây từ một tăng nhân khác nên vội vàng chạy đến ngay, may mà cậu không sao”.
Dứt lời, ông ấy nhìn chằm chằm sang Viên Hối.
Viên Hối thờ ơ nói: “Sao, mới mấy năm không gặp mà đã quên sư phụ rồi à?”
Tông Huy chấn động rồi quỳ xuống đất: “Sư phụ! Người khỏi rồi ạ?”
Viên Hối chính là ân sư của Tông Huy, ông ấy cười nói: “Ừ, may sao thí chủ đây chữa khỏi tâm ma cho ta, không thì chắc ta phải chết già trong đó mất”.
Tông Huy ôm chầm lấy chân Viên Hối rồi khóc lớn: “Phật tổ từ bi, cuối cùng người cũng khoẻ lại rồi”.
Sau đó, ông ta cứ ôm chân Viên Hối khóc lóc mãi không chịu buông.
Viên Hối xoa đầu Tông Huy rồi nói: “Tông Huy, con vẫn thế nhỉ, chẳng trưởng thành hơn chút nào”.
Tông Huy cười nói: “Chỉ cần thấy sư phụ bình an, đệ tử mất chút thể diện cũng được”.
Viên Hối cười phá lên nói: “Thôi được rồi, đừng để Ngô thí chủ chê cười nữa, con mau cho người dọn thiện phòng của ta, chúng ta đi thôi”.
“Vâng, đệ tử sẽ làm ngay!”, vì thế, Tông Huy đã rời đi trước.
Viên Hối và Ngô Bình chậm rãi đi theo sau.