Thần Y Trở Lại

Chương 1726


trước sau

Chương 1726

Tông Huy nói: “Nếu thí chủ đã quyết sẽ khiêu chiến thì để tôi sắp xếp. Mồng ba tháng sau, phía La Hán Đường sẽ chuẩn bị xong để chờ cậu đến khiêu chiến”.

Viên Hối không phản đối mà nói: “Cứ quyết vậy đi”.

Tông Huy cúi chào rồi lui ra ngoài, Viên Hối nói: “Thần y Ngô, giờ tôi sẽ dẫn cậu đến Vô Tự Ngọc Bích”.

Ngô Bình cũng đang rất tò mò về nơi này nên gật đầu ngay. Viên Hối đi trước dẫn đường, hai người băng qua một ngọn núi rồi đến một khe núi âm u.

Ở đây có một con đường nhỏ, vách đá hai bên đều là bạch ngọc, hơn nữa còn là bạch ngọc hảo hạng, nếu mang về bán thì sẽ lãi được bộn tiền!

Song, đây là bảo bối trấn tự của chùa Đại Thiền nên đương nhiên không ai được mang đi bán.

Nếu chỉ nhìn vào hai vách đá này thì Ngô Bình chẳng có phát hiện gì, vì mặt đá nhẵn bóng như gương, anh có thể nhìn rõ hình ảnh của mình ở trên đó.

Anh tò mò hỏi Viên Hối: “Đây là Vô Tự Ngọc Bích ư? Đã có ai nghiên cứu Bàn Nhược Thiền Công ở đây chưa?”

Viên Hối đáp: “Đúng, sư tổ Quảng Tuệ nói cậu được nghiên cứu một ngày một đêm ở đây, nhưng đúng giữa trưa mai phải rời đi”.

Ngô Bình: “Được, nếu tôi nhìn ra được thứ gì luôn thì cần gì tới một ngày một đêm, còn nếu không phát hiện ra được thì có ở lại cả chục năm cũng vô dụng”.

Viên Hối cười nói: “Vậy tôi không làm phiền thần y nữa”.

Viên Hối lui ra, chỉ còn lại một mình Ngô Bình trong khe núi trống trải. Có rất nhiều ghế và băng đá ở đây, chắc chắn đã từng có người đến đây nghiên cứu rồi.

Ngô Bình ngồi xuống một chiếc ghế đá, sau đó khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, quan sát bức tường ngọc ở phía Đông trước.

Anh mới nhìn một cái đã phải trố mắt ra, vì anh thấy có một vị tăng nhân ngồi xếp bằng ở đó. Tăng

nhân ấy được tạo thành nhờ một sức mạnh đặc biệt, sức mạnh này rất cao cấp, thuộc về thế giới cao cấp. Nếu không nhờ khả năng nhìn xuyên thấu thì Ngô Bình không thể phát hiện ra tăng nhân này được.

Anh lại nhìn sang vách đá phía Tây thì thấy cũng có một người đang ngồi xếp bằng ở đây, anh đoán đó là một đạo sĩ. Tương tự như tăng nhân kia, đạo sĩ này cũng được tạo thành từ một loại sức mạnh cao cấp.

Ngô Bình híp mắt lại, theo hiểu biết của anh về tu hành thì một khi con người tu luyện đến cảnh giới Thiên Tiên thì cơ thể có thể thích ứng được với thế giới cao duy độ và có uy năng không thể tưởng tượng nổi.

Chắc chắn thực lực của tăng nhân và đạo sĩ kia hơn hẳn các tú sĩ Thiên Tiên bình thường! Lẽ nào họ là Thiên Quân?

Anh nhìn về phía đạo nhân thì thấy hình như người này có cảm nhận gì đó nên cũng đang nhìn anh. Đôi mắt của đạo nhân toả ra khí tức khiến Ngô Bình chấn động.

Ngay sau đó, trong đầu anh đã vang lên rất nhiều lời tiên. Nếu là người khác thì chắc chắn không hiểu, nhưng Ngô Bình thì khác.

Anh đã quá hiểu chữ tiên rồi nên vừa nghe cái là hiểu ngay.

Nhưng lượng thông tin ấy quá lớn nên anh cần thêm chút thời gian để tiêu hoá, tiếng tiên kéo dài khoảng 10 phút, nhưng anh phải mất hơn một tiếng mới chỉnh lý xong hết được.

Lúc này, anh đã hiểu được đại khái nội dung rồi. Nội dung nói về một thế lực có tên là Âm Dương Giáo, cùng các công pháp, thần thông và cách hít thở của họ.

Sau đó, anh lại nhìn sang vách đá phía Đông. Tăng nhân kia như cũng có cảm giác, tiếp tục tuôn lời tiên ra, dội vào đại não của Ngô Bình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện