Sau đó, ông ấy nói: “Hôm nay, Bạch Triển Linh đã gọi cho anh, giọng điệu có vẻ nịnh nọt lắm.
Ha ha, ai mà ngờ ông hai nhà họ Bạch lại hạ mình đến thế chứ?”
Ngô Bình: “Dạ, ông ta bảo sao anh?”
Từ Quý Phi: “Thì vẫn muốn nghe ngóng về thân phận của chú thôi, đương nhiên anh không tiết lộ gì cả, mà chỉ tâng bốc chú lên tận mây xanh thôi.
Bạch Triển Linh bị anh doạ cho sợ hết hồn, ông ta kêu khi nào có cơ hội sẽ đích thân tới cảm ơn chúng ta đã đến Thanh Thành chơi đấy”.
Advertisement
Ngô Bình nói: “Sau này, anh ít qua lại với nhà họ Bạch thôi”.
Từ Quý Phi ngẩn ra: “Chú nói vậy là sao?”
Ngô Bình: “Hôm trước, vừa gặp Bạch Tử Quy, em đã thấy vận khí của nhà họ Bạch đang đi xuống, chắc chỉ vài ba năm nữa là lụi bại.
Nhưng ông ta đã tặng em một cây linh thảo Tam Bảo nên em cũng chỉ dẫn cho ông ta vài câu, để ông ta có thể củng cố tu vi đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn”.
Từ Quý Phi: “Nói vậy là nhà họ sẽ không sao nữa ư?”
“Làm gì có chuyện đó”, Ngô Bình lắc đầu: “Cùng lắm là mười năm nữa, nhà họ sẽ sa sút thôi”.
“Sao chú nhìn ra được?”, Từ Quý Phi kinh ngạc hỏi.
Ngô Bình cười đáp: “Em biết xem tướng”.
Thật ra, đôi mắt xuyên thấu của Ngô Bình có thể nhìn thấy quỷ thần, phong thuỷ, âm dương nên đương nhiên anh cũng nhìn được vận mệnh của con người.
Bỗng anh nhìn thấy ai là lạ thì một là vận mệnh của họ tốt, hai là ngược lại.
Ngoài ra, truyền thừa của miếng ngọc bội còn có ghi chép cặn kẽ về bói toán, nhưng anh chưa nghiên cứu sâu.
Từ Quý Phi gật đầu: “Chú đúng là cao nhân! Được kết giao với chú đúng là vinh hạnh của anh, nào, cạn!”
Tối đó, Từ Quý Phi và Ngô Bình đã tỉ thí võ nghệ đến tờ mờ sáng, sau đó mới đi nghỉ.
Sáng hôm sau, ăn sáng