Chương 1751
Lúc này Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh không dám sử dụng thanh kiếm sao? Hay là anh không thể sử dụng thanh kiếm Thiên Canh?”
Âu Dương Thánh Hoàng buộc mình phải bình tĩnh và nói: “Tôi không sử dụng thanh kiếm, bởi vì tôi không muốn làm nhiều điều ác.”
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Anh không dùng kiếm thì tôi dùng kiếm của anh!”
Anh vừa chỉ ra, một thanh phi kiếm mỏng như cánh ve bay ra, lao tới chỗ mấy người.
Bốn người đều biến sắc, mỗi người giơ tay ném ra một tấm bùa, nó hóa thành một luồng ánh sáng tím lao tới đối mặt với phi kiếm.
“Ầm!”
Hai thanh kiếm ghì chặt vào nhau, kiếm của đối thủ là một thanh kiếm bùa, của Ngô Bình là một thanh phi kiếm, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Ngoài ra võ hồn của Ngô Bình mạnh hơn võ hồn của đối thủ nhiều lần nên anh chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sau khi chiến đấu một lúc, ánh kiếm của đối phương mờ đi, sau đó liền vụt tắt, biến thành một tờ phù chú, bị ánh kiếm đánh tan thành bột.
“Đi mau!”, Âu Dương Thánh Hoàng hét lớn một tiếng, bốn người tản ra bốn hướng chạy trốn.
Ngô Bình nói với Thần Chiếu: “Bắt Âu Dương Thánh Hoàng về đây! Những người còn lại thì giết!”
Thần Chiếu gật đầu, ông ấy lóe người lên đuổi theo.
Đương nhiên nhân tiên không thể chạy thoát khỏi địa tiên, chưa đến một phút Thần Chiếu đã xách Âu Dương Thánh Hoàng về. Lúc này Âu Dương Thánh Hoàng vừa kinh ngạc vừa tức giận, trừng mắt nhìn Ngô Bình nói: “Nếu cậu dám động vào một ngón tay của tôi, Thục Sơn kiếm phái nhất định sẽ không buông tha cho cậu!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ai nói tôi muốn động vào anh?
Âu Dương Thánh Hoàng nhíu mày: “Cậu muốn thế nào?”
Ngô Bình vươn tay ấn vào trán hắn, sức mạnh võ hồn ập vào não đối phương, toàn thân Âu Dương Thánh Hoàng run rẩy, hai mắt trợn trắng.
Sau khi niệm vài câu chú, Ngô Bình buông tay nói: “Âu Dương Thánh Hoàng, từ nay về sau tôi sẽ là chủ nhân của anh! Anh sẽ là con rối của tôi!”
“Vâng, thưa chủ nhân”. Ánh mắt Âu Dương Thánh Hoàng hơi mờ mịt, sau đó khôi phục lại bình thường, hắn cung kính đáp.
Ngô Bình: “Mộ Dung Kiều ở trong tay anh sao?”
Âu Dương Thánh Hoàng: “Vâng”.
“Cố ấy đang ở đâu?”
Âu Dương Thánh Hoàng: “Tôi đã giao cô ấy cho Thiên Long trưởng lão của Thục Sơn”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Tại sao anh lại giao Mộ Dung Kiều cho Thục Sơn?”
Âu Dương Thánh Hoàng: “Vốn tôi chỉ cảm thấy cô ấy xinh đẹp, muốn chơi đùa mấy ngày, nhưng sau đó tôi phát hiện cô ấy có năng lực đặc biệt, liền nói chuyện này cho sư phụ của sư phụ tôi, Thiên Long trưởng lão. Thiên Long trưởng lão rất vui mừng, ông ấy thưởng cho tôi rất nhiều, nói rằng tôi đã làm rất tốt”.
Ngô Bình híp mắt hỏi: “Thiên Long trưởng lão muốn làm gì?”
Âu Dương Thánh Hoàng: “Không biết”.
Ngô Bình: “Anh có thể gặp Thiên Long trưởng lão không?”