Chương 1788
Ngô Bình: “Cô làm vệ sĩ ư?”
Lina: “Vâng, tôi từng được huấn luyện đặc biệt ba năm”.
Ngô Bình gãi mặt, sau đó do dự một lát mới hỏi: “Cô biết nấu ăn không?”
Lina: “Có, vị giác của tôi tốt hơn người bình thường nên tôi nấu ăn ngon lắm. Mấy nhà hàng năm sao không sánh bằng đâu”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Tốt, từ giờ trở đi, cô sẽ là đầu bếp riêng của tôi”.
Lina nói: “Tôi mong anh sẽ dạy tôi võ thuật”.
Ngô Bình cười nói: “Được, cô có tư chất tốt, tương lai sẽ là cao thủ đấy”.
Lina: “Cảm ơn anh”.
Để thể hiện tài năng, Lina lập tức vào bếp chuẩn bị nấu bữa khuya. Ngô Bình đang là đại công thần của chùa Đại Thiền nên Lina cần gì, các tăng nhân ở chùa cũng mang đến ngay lập tức.
Ngô Bình mặc kệ cô ấy rồi tiếp tục tu luyện.
U Minh Quỷ Lực nhanh chóng tích tị trong cơ thể anh, đây là linh khiếu thứ năm rồi nên anh có rất nhiều kinh nghiệm. Không lâu sau, linh khiếu đã được mở, trong người Ngô Bình có thêm một luồng sức mạnh cao cấp.
Vẫn là U Minh Quỷ Lực nhưng có thêm công dụng chế ngự tâm linh.
Ngay khi linh khiếu thứ năm được mở, năm linh khiếu đã cộng hưởng với nhau, một cảm giác mới mẻ xuất hiện khiến Ngô Bình rất thoải mái. Sau đó, thực lực của anh đã tăng lên, thể chất cũng mạnh mẽ hơn.
Mở được năm linh khiếu với tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên như hổ mọc thêm cánh, rất hiếm ai làm được.
Một lát sau, Lina đã gọi: “Tiên sinh, bữa khuya đã xong, mời anh thưởng thức”.
Ngô Bình đang vui nên gật đầu
Ngô Bình ăn một miếng thì thấy rất ngon, điều này khiến một người luôn chê món ăn phương Tây như Ngô Bình cũng phải khen ngợi hết lời.
Nhất là món canh, nó có vị rất thanh mát.
Ngô Bình xử lý cả bàn ăn rất nhanh gọn, sau đó cười nói: “Lina, cô hãy học thêm các món của Viêm Long, đó mới là mỹ vị thật sự!”
Lina gật đầu: “Vâng, tôi sẽ cố học ạ”.
Một đêm yên bình qua đi, sáng hôm sau Lina đã lái xe đi chợ từ sớm để chuẩn bị một bữa sáng phong phú cho Ngô Bình.
Khi anh ngủ dậy thì đã bảy giờ, Lina đang nấu nướng trong bếp, hương thơm bay ra ngào ngạt.
Ngô Bình tò mò nên vào bếp ngó thử, một tăng nhân tới thông báo: “Sư tổ, có Lý Thần Long và một lão thí chủ tên Mã Hành Không xin gặp ạ”.
Ngô Bình: “Cho họ vào”.
Mười phút sau, Lý Thần Long và một ông lão gầy gò bước vào. Ông lão có bệnh trong người, tóc đã rụng gần hết, đôi mắt mờ nhoẹt, người còn bốc mùi hôi.
Lý Thần Long nhìn Ngô Bình rồi ngạc nhiên nói: “Sư thúc, sao người lại làm hoà thượng? Không được! Đệ tử phải báo cho sư phụ biết, để sư phụ khuyên nhủ người…”
Ngô Bình đá ông ấy một cái rồi mắng: “Ai bảo ông tôi làm hoà thượng?”
Lý Long Thần ngẩn ra rồi thở phào một hơi: “Thế là không phải ạ, may quá!”