Chương 1793
Đúng hơn thì huyện Minh Dương hiện nay đã được đổi thành một phần của khu Hưng Long.
Trước đó, Lý Mai đã bỏ một lượng vốn lớn để đầu tư vào dự án bờ sông Giang Nam, ngoài ra còn mua khu biệt thự cạnh Đông Hồ cùng rất nhiều đất đai! Sau này, những khoản đầu tư này sẽ mang về lợi nhuận khổng lồ cho nhà họ Lý và Ngô Bình.
Nhưng Ngô Bình hiện giờ không có hứng thú với tiền tài lắm, bao nhiêu tiền cũng không bằng anh luyện chế được một viên đan dược, hay thu hoạch sau một ngày tu hành.
Về tới nhà, Ngô Bình phát hiện nhà của gia đình anh trong dự án bờ sông Giang Nam đã xây xong, hiện đang vào giai đoạn lắp đặt trang thiết bị.
Ban đầu đây chỉ là một dự án nhỏ, Lý Vân Đẩu định đầu tư vài tỷ để xây nhà cho cháu mình.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bây giờ diện tích của dự án này đã tăng lên rất nhiều, cả Đông Hồ cũng nằm bên trong luôn.
Ngô Bình vừa đến cổng thôn thì thấy có hơn trăm người đứng trước cửa nhà mình, họ đang hò hét gì đó, có người còn cầm gậy, dao như sắp đánh nhau đến nơi.
Ngô Bình cố tình không lên tiếng mà thay đổi diện mạo, sau đó đi tới đó nghe ngóng.
“Cả nhà này thật vô lương tâm! Ngày trước, họ mua hết đất đai nhà cửa của chúng ta với giá rẻ, giờ khu này sắp được được xây dựng thành khu kinh tế mới rồi, giá nhà đất sẽ tăng chóng mặt. Nhà đất của chúng ta sẽ tăng giá lên gấp nhiều lần, bà con không thể để họ ăn chặn của mình như vậy được, nhất định chúng ta phải đòi lại tiền”.
Người khác nói: “Đúng thế! Ban đầu, nhà tôi cần tiền không cần nhà.
Ngô Bình nghe xong thì hiểu ra vấn đề ngay, những người này đều là dân trong làng. Khi Lý Mai đến mua đất của họ thì đã trả cao hơn hẳn giá trên thị trường rồi.
Mà chính họ tự nguyện bán, chứ không ai ép buộc cả.
Giờ giá nhà đất tăng lên, họ bắt đầu thấy ân hận. Vì sau khi bán nhà, họ đã lấy tiền mua nhà hoặc đã tiêu hết.
Ngô Bình cạn lời, sau đó nhảy qua tường vào nhà.
Ông bà ngoại, mẹ anh và Tiểu Mi đang ngồi rầu rĩ trong phòng khách.
Thấy Ngô Bình về, Ngô Mi nhảy lên: “Anh về rồi ạ!”
Ngô Bình cười nói: “Ừ, Tiểu Mi dạo này có tập trung học hành không đấy?”
Ngô Mi: “Anh ơi, chuyện đấy tính sau, anh không thấy có bao nhiêu người đang làm loạn bên ngoài à?”
Ngô Bình: “Kệ họ, chán rồi về thôi”.
Trương Lệ: “Tiểu Bình, chuyện không đơn giản vậy đâu, buổi sáng còn có phóng viên tới, họ còn chiếu lên cả ti vi rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Lên thời sự ạ?”
Ngô Mi: “Đài tỉnh và thành phố luôn, giờ cả nhà mình như quân phản loạn ấy, ban nãy còn có mấy người gọi đến đe doạ, nói toàn câu khó nghe”.
Ngô Bình cười nói: “Chắc chuyện cũng không đơn giản thật”.
Ngô Bình biết rõ ở cuộc sống đời thường hay giới tu hành thì anh đều có một tầm ảnh hưởng nhất định, phía sau anh có các thế lực lớn hàng đầu như Diệp Thiên Tông, Đường Môn, Lý Thị.
Bây giờ, có một thế lực dám chĩa mũi rìu vào anh như vậy, chắc chắn họ rất mạnh và không chỉ đơn độc một mình.