Từ Bá Nhân gật đầu thật: "Đúng vậy, bố, chú tư và chú ba của con đều ngang gàng với cậu Ngô, tất nhiên con phải gọi cậu ấy là chú".
Ngô Bình vội phất tay: "Tuổi Khắc Mẫn cũng gần với tôi, ai xưng hô thế nào thì tùy".
Từ Khắc Mẫn nói rất nghiêm túc: "Không được, không thể làm loạn bối phận được! Sau này cháu sẽ gọi là chú Ngô".
Advertisement
Từ Thúc Khiêm cũng nói: "Đúng vậy, phải gọi là chú Ngô".
Ngô Bình cạn lời luôn, anh thấy rất ngại khi được một người cùng tuổi gọi là chú.
Từ Khắc Mẫn nói: "Cậu nhỏ của cháu tuổi cũng tương đương chú Ngô, điều này cũng rất bình thường mà.
Nếu chú cảm thấy bối rối thì sau này cháu sẽ gọi chú là chú nhỏ".
Từ Bá Nhân liền trợn mắt lên: "Chú chính là chú, chú nhỏ cái gì?"
Ngô Bình vội nói: "Anh Từ, cứ gọi là chú nhỏ đi, ít nhất thì em cũng cảm thấy mình không quá già".
Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người đều bật cười.
Từ Khắc Mẫn muốn thân quen với Ngô Bình nên lời nói rất cung kính.
Nghe thấy anh nói muốn hợp tác với Lý Quảng Long để mở một xưởng chế tạo thuốc trong tỉnh, anh ta cười nói: "Chú nhỏ, chú có cơ hội phát tài mà không nhớ đến đứa cháu này sao?"
Ngô Bình cười nói: "Nếu cậu muốn tham gia thì cũng có thể thương lượng".
Anh kể hết đầu đuôi ra.
Nghe thấy chuyện giữa anh và nhà họ Cung, Từ Khắc Mẫn liền cười lạnh: "Nhà họ Cung là cái thá gì chứ! Chú nhỏ yên tâm, có cơ hội cháu sẽ đáng tiếng với nhà họ Cung".
Mọi người uống rượu đến tận ba giờ chiều, Ngô Bình cũng thấy ngà ngà say.
Từ Khắc Mẫn bảo tài xế lái xe để cùng anh đi gặp Lý Quảng Long.
Rượu có thể thu hẹp khoảng cách giữa người với người, lúc này Ngô Bình và Từ Khắc Mẫn đã nói chuyện thân thiết, bá cổ khoác vai.
Khi đến chỗ ở của Lý Quảng Long, anh ta đã đứng ngoài