Chương 1801
Ngô Bình bình thản đáp: “Nếu tôi đã dám ra tay thì sẽ không sợ Thanh Môn trả thù. Phải rồi, tôi cũng sẽ trả đũa toàn bộ thành viên nòng cốt của Thanh Môn bằng cách tương tự, vì dù gì thì Thiên Sát của Đường Môn cũng có tên tuổi trên thế giới”.
“Cậu…”, Lâm Lãnh Thiền tức đến run người.
Ngô Bình: “Lâm Lãnh Thiền, tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng phạm tội của ông, đã có mấy chục người chết dưới tay ông rồi, bây giờ hãy đi cùng tôi một chuyến đi”.
Lâm Lãnh Thiền lớn tiếng hừm: “Chỉ dựa vào mấy người các người mà cũng muốn bắt tôi đi sao?”
Ngô Bình: “Không cần ai khác, mình tôi là đủ rồi”.
Anh nói xong thì vỗ tay, Lâm Lãnh Thiền ngồi bệt xuống đất như bị sét đánh trúng, không ngờ cao thủ cảnh giới Địa Tiên như lão mà lại không có chút sức lực phản kháng.
Ngô Bình lập tức thi triển Chân ngôn Độ Hóa, chỉ mất mấy giây thì Lâm Lãnh Thiền đã bị anh độ hóa, sau đó thì quỳ xuống nước mặt Ngô Bình, nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Tôi sai rồi, tôi có tội, tôi nhận hết!”.
Ngô Bình phất tay, cho người áp giải Lâm Lãnh Thiền lên xe.
Gia đình ba thế hệ của nhà họ Lâm đều bị đưa đi hết, còn Ngô Bình và Lam Nguyệt thì tiếp tục truy tìm những thành viên nòng cốt khác của Thanh Môn.
Ngô Bình nắm hết bằng chứng phạm tội của mấy người này, hơn nữa anh có thể khiến họ nói thật nên bắt người nào là chuẩn người đó.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, chín nhân vật chủ chốt của Thanh Môn đã bị bắt. Bọn họ không chỉ bị bắt mà cảnh họ bị bắt còn được truyền thông đưa tin, trong đó còn có cả video về việc họ thừa nhận mình phạm tội.
Buổi tối lúc tan làm, Lam Nguyệt nhận được
Sau đó cô ấy hỏi Ngô Bình: “Ngô Bình, đến nhà tôi ăn khuya không?”
Ngô Bình chột dạ đáp: “Được thôi”.
Ngoài mặt anh và Lam Nguyệt bắt tay đối phó Thanh Môn nhưng thực tế là anh đang mượn thế lực của thần tướng Kim Huyền Bạch để đánh hạ Thanh Môn. Chắc Kim Huyền Bạch cũng nhìn ra được chuyện này.
Đối phương đột nhiên bảo mình đến nhà ăn tối, không biết có phải vì muốn đánh cho mình một trận không?
Lam Nguyệt lái thẳng xe vào khu phố, đi thẳng lên lầu, vừa mở cửa ra thì liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Lam Nguyệt mỉm cười, đáp: “Bố, bọn con về rồi ạ”.
Kim Huyền Bạch đeo tạp dề, đang bày một đĩa thức ăn lên bàn, ông ấy mỉm cười: “ Về đúng lúc lắm, thức ăn vừa nấu xong, mấy đứa đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm”.
Ngô Bình đến phòng khách thì phát hiện trong phòng khách còn có một người. Người đó tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khí tức rất mạnh, đứng nghiêm nghị. Anh ta cúi đầu suốt, giờ mới ngẩng đầu và khom lưng chào Lam Nguyệt: “Cô chủ”.
Lam Nguyệt nhìn thấy anh ta thì mỉm cười: “Chu phó tướng, sao anh lại đến đây? Bố tôi gọi anh đến à?”
Chu phó tướng đó vội đáp: “Thưa cô chủ, biên giới có chuyện nguy cấp, tôi theo lệnh đến mời thần tướng đến trấn thủ biên giới”.
Lam Nguyệt chau mày: “Không phải bên trên đã nói rằng trong vòng mười năm không cho phép bố tôi ra khỏi chỗ này xa hơn mười mét sao?”