Chương 1813
Thành Ngư mỉm cười đáp: “Tôi không tới để thẩm vấn cậu. Thiên Long hiện giờ như con rồng mất đầu, cậu là tổ trưởng của Hắc Thạch, hơn nữa sức mạnh hơn người. Cho nên cấp trên hy vọng cậu có thể tạm thời tiếp nhận vị trí thủ lĩnh của Thiên Long”.
Ngô Bình giờ bận muốn xỉu, anh không hề hứng thú với vị trí này. Anh lập tức đáp: “Xin lỗi, tôi từ chối”.
Người thanh niên kia sững lại: “Cậu từ chối?”
Ngô Bình: “Đúng vậy”.
Người thanh niên kia thổi thổi vào trong cái cốc rồi hỏi: “Tổ trưởng Ngô, cậu có biết thủ lĩnh của Thiên Long có quyền lực lớn thế nào không?”
Ngô Bình: “Quyền lợi nào cũng đi liền với nghĩa vụ thôi, không phải sao?”
Người thanh niên gật đầu: “Cậu nói phải. Lần này người đưa ra đề nghị này với cậu là Trương thần tướng, ông ấy không ngờ cậu sẽ từ chối thẳng thừng như vậy. Thế này đi, hay là cậu suy nghĩ thêm một chút rồi ba ngày sau trả lời chúng tôi có được không?”
Ngô Bình: “Không cần tới ba ngày, tôi không hứng thú với vị trí này”.
Thành Ngư thở dài đáp: “Cứ suy nghĩ một chút đi. Cậu cần biết có rất nhiều người muốn ngồi lên vị trí này”.
Dừng lại một chút, Thành Ngư nói tiếp: “Đúng rồi, là thủ lĩnh Thiên Long thì mỗi năm cậu sẽ được vào kho của nhà nước một lần để chọn ba món đồ mà cậu thấy cần thiết”.
Ngô Bình sững lại: “Kho của nhà nước?”
Thành Ngư: “Đúng vậy, chính là kho của nhà nước. Từ khi nhà Tần thành lập cái kho này đã tồn tại rồi. Vô số những món bảo vật qua từng triều đại đều lưu trữ ở đây. Chỉ có những tu sĩ làm việc công mới được phép vào đây”.
Anh ta giải thích tiếp: “Thủ lĩnh của Thiên Long có cấp bậc tương đương Quốc sĩ cấp ba”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Để tôi suy nghĩ một chút”.
Người thanh niên
Sau khi ra khỏi toà nhà, Ngô Bình vừa ra ngoài đã thấy Diệp Thiên Tông chờ sẵn. Ông ấy đã chờ ở đó hơn một tiếng.
“Sư đệ, họ làm gì cậu vậy?”, Diệp Thiên Tông vội vã hỏi.
Ngô Bình lắc đầu: “Không sao cả. Sư huynh, họ muốn em làm thủ lĩnh Thiên Long nhưng em từ chối rồi”.
Diệp Thiên Tông thiếu điều nhảy dựng lên: “Cái gì? Cậu từ chối sao?”
Ngô Bình: “Em không muốn hao tâm tổn sức”.
Diệp Thiên Tông cười khổ: “Sư đệ à, xem ra cậu chưa hiểu rõ quyền lực của vị trí đó lớn thế nào. Thủ lĩnh của Thiên Long còn có cấp bậc cao hơn anh nữa. Anh mặc dù cai quản Thần Võ Ti nhưng không được coi là Quốc sĩ, Thủ lĩnh Thiên Long thì khác. Ngồi vào vị trí đó nghĩa là em sẽ có được đãi ngộ và đặc quyền của một Quốc sĩ”.
Ngô Bình hỏi: “Nói vậy thì chắc cũng không có nhiều Quốc sĩ nhỉ?”
Diệp Thiên Tông: “Theo anh được biết thì số lượng Quốc sĩ tính cả còn sống và đã chết đều chưa tới một trăm người. Mặc dù em chỉ là Quốc sĩ cấp ba nhưng đã là hiếm có lắm rồi. Lương bổng của Quốc sĩ sẽ thanh toán bằng tiền bùa, còn được vào kho của nhà nước chọn bảo vật. Đỉnh nhất là Quốc sĩ có quyền hưởng tài nguyên trong nước. Tức là ví dụ nếu em phát hiện ra mỏ khoáng sản thì lập tức có quyền sở hữu mỏ khoáng sản đó!”
Diệp Thiên Tông: “Đương nhiên, cậu chỉ là thủ lĩnh tạm thời cũng có nghĩa là thân phận Quốc sĩ này cũng chỉ là tạm thời, trừ khi cậu trở thành thủ lĩnh đích thực”.