Chương 1848
Dứt lời, anh đột nhiên phát ra ba âm tiết vang dội. Cả người Yatsui Kamiken lập tức chấn động, sau đó sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng, ngã xuống đất rồi không ngừng co giật.
Ngô Bình cười khẩy: “Rác rưởi!”
Sắc mặt ngày một tệ hơn, Sasaki Asaya trầm giọng nói: “Thủ lĩnh Thiên Long, các vị thắng rồi!”
Ngô Bình đáp: “Nói vậy, hai suất hiện nay thuộc về Viêm Long”.
Sasaki Asaya nói: “Muốn lấy được hai suất này, các vị còn phải giao đấu với các cao thủ của Mễ. Hy vọng các vị có thể sống đến cuối cùng!”
Nói xong, đám người Sasaki Asaya chào tạm biệt.
Ngô Bình hỏi Hoa Giải Ngữ: “Khi nào người Mễ mới đến?”
Hoa Giải Ngữ đáp: “Trận đấu giữa thủ lĩnh và người Mễ sẽ được tổ chức tại Sư Thành vào tháng sau”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Có bao nhiêu nước tham gia tranh sáu suất cuối cùng này vậy?”
Hoa Giải Ngữ trả lời: “Hiện tại còn bảy nước. Có điều Thiên Long chỉ cần đánh bại hai cao thủ của Đông Doanh và Mễ là giành được hai trong các suất đó”.
Ngô Bình vẫn chưa hiểu rõ chi tiết nhưng cũng lười hỏi thêm, đến lúc ấy chỉ cần đánh bại đối thủ là được!
Sau khi đả bại người Đông Doanh, Ngô Bình quay về trụ sở chính của Thiên Long.
Buổi chiều, anh tiếp tục nghiên cứu về nước thuốc gen. Ngô Bình bắt đầu sử dụng dị biến thạch và dược liệu, phỏng theo các loại thuốc gen cấp SSS trong tay, và điều chế thành công!
Thuốc mà anh luyện được đã tổng hợp công dụng của mấy loại thuốc gen, tác dụng phụ ít hơn, hiệu quả tốt hơn. Thậm chí anh cho rằng thuốc do mình luyện ra ít nhất đạt trình độ SSSS++, vượt qua thuốc gen ban đầu. Anh đặt tên cho thuốc này là “Thần Long Dịch”!
Anh phân chia nước thuốc vừa luyện được thành hai mươi phần rồi gọi hai
Những long vệ này sở hữu khí lực rất mạnh, tính cách cứng rắn. Anh bảo họ uống hai mươi chai Thần Long Dịch.
Long vệ trung thành tuyệt đối với thủ lĩnh. Thậm chí họ còn không hỏi đó là gì, Ngô Bình bảo họ uống, họ uống ngay mà không hề do dự.
Sau khi họ uống nước thuốc, Ngô Bình mới nói: “Đây là Thần Long Dịch, nước thuốc gen cao cấp nhất trên thế giới. Uống nó rồi, mọi người sẽ trở thành những chiến sĩ mạnh nhất. Có điều lát nữa, mọi người có thể sẽ hơi đau một chút”.
Lời vừa dứt, đã có vài long vệ run bần bật, nằm xuống đất mà co giật. Ngô Bình tiến đến kiểm tra, tiện thể châm cứu giúp họ giảm đau.
Dần dần, tất cả long vệ đều có triệu chứng rồi thi nhau ngã xuống. Nhưng tất cả đều nghiến chặt răng, không than vãn câu nào.
Ngô Bình chốc chốc lại châm cứu cho họ, chốc chốc thì xoa bóp, nhằm đảm bảo long vệ sẽ không mất mạng vì tác dụng của thuốc. Chỉ cần không chết, họ sẽ tiếp tục mạnh lên và có được lợi ích cực lớn!
Một giờ sau, đau đớn chậm rãi biến mất. Các long vệ lục tục đứng dậy. Họ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp đang sinh ra trong cơ thể, càng lúc càng nhiều!
Một giờ nữa trôi qua, Ngô Bình đột nhiên trầm giọng nói: “Tất cả tấn công tôi đi, phải dùng hết sức!”
Các long vệ chần chừ đôi chút rồi bổ nhào đến. Họ đều là binh vương, cao thủ trong cao thủ. Ngay cả một đại tông sư như Ngô Bình cũng phải cẩn trọng ứng phó.
“Ầm!”