Chương 1860
Ngô Bình giải thích: “Sáu thức đầu tiên là các giác quan giúp anh nhận biết thế giới. Thức thứ bảy là Manas-vijnana, nó là một dạng ý thức. Ví dụ một người sẽ thường hay nghĩ mình là ai, mình đến từ đâu, mình sẽ đi đâu? Những suy nghĩ này bắt nguồn từ thức thứ bảy”.
Phương Vĩnh Thương gật đầu: “Còn thức thứ tám?”
Ngô Bình: “Thức thứ tám là Tathāgatagarbha. Đệ tử cửa Phật hay có câu, trong tâm mỗi người đều có Phật, đó là chỉ thức thứ tám”.
Anh nói tiếp: “Chuyển thế trùng sinh có hai loại, một là Manas-vijnana chuyển sinh, từ sự nghiệp đến tính cách vẫn giữ nguyên. Hầu hết các tu sĩ Tiên đạo mà được chuyên thế thì đều theo kiểu này”.
“Kiểu thứ hai là chuyển sinh Tathāgatagarbha. Kiểu này sẽ từ bỏ thân thế và tính cách trước đó rồi một lòng hướng Phật. Phật tổ ứng thân chuyển thế mà anh nói chính là kiểu này”.
Phương Vĩnh Thương: “Vậy chuyển thế là có thật à?”
Ngô Bình: “Thật giả có gì khác nhau đâu? Ví dụ có một người không phải là chuyển thế, nhưng những người được lợi từ người đó cứ bảo đó là người chuyển thế, mọi người tin thì đó sẽ là thật. Tiếp nữa, có một người đúng là Phật tổ chuyển thế thật, nhưng vừa ra đời đã bị người xấu hại chết rồi bảo đó là con của ma quỷ, người đời tin thì đó cũng là thật”.
Phương Vĩnh Thương đã hiểu ý của Ngô Bình: “Ý cậu là có người cố tình bịa đặt về chùa Kim Đỉnh, vì họ không muốn ứng thân của Phật tổ chuyển thế?”
Ngô Bình: “Khả năng này rất cao, Phương tướng quân, chuyện này rất quan trọng, tôi không thể coi thường được”.
Phương Vĩnh Thương gật đầu: “Tôi hiểu rồi, Long chủ, cậu nên báo cho cấp trên một tiếng”.
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Ngô
Nếu gặp chuyện lớn, anh phải thông báo vào số đó, để xin chi viện hoặc để cấp trên quyết định.
Điện thoại kết nối, một giọng nam vang lên: “Long chủ Ngô, có chuyện gì thế?”
Ngô Bình kể vắn tắt lại mọi chuyện: “Có lẽ ứng thân của Phật tổ sẽ chuyển thế ở chùa Kim Đỉnh, có người muốn hại ứng thân này. Chuyện quan trọng nên tôi muốn xin chỉ thị trực tiếp của cấp trên”.
Người đó nói: “Mười phút nữa tôi sẽ gọi lại”, nói rồi, người đó cúp máy.
Chưa tới 10 phút sau, người đó đã gọi lại: “Chuyện này cậu đừng tham gia, lặng lẽ quan sát thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Không tham gia?”
Người kia: “Chuyện này có liên quan đến Thánh tăng”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình định nói gì đó lập tức im bặt: “Tôi biết rồi”.
Anh bỏ điện thoại xuống rồi lặng lẽ rời khỏi doanh trại.
Nửa tiếng sau, anh đã xuất hiện bên ngoài chùa Kim Đỉnh. Lúc này, Ngô Bình đã thay sang bộ lễ phục giáo chủ của Hắc Thiên Giáo, đó là một chiếc áo choàng màu đen và một cái mũ màu đỏ rất cao.
Đại sư Long Ấn ra nghênh đón, khi nhìn thấy Ngô Bình thì ông ấy ngẩn ra: “Long chủ…”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi là giáo chủ Hắc Thiên, nay đến chùa ta chơi”.
Long Ấn ngẩn ra rồi nói: “Thì ra là giáo chủ Hắc Thiên, mời vào!”
Long Ấn mời Ngô Bình vào chùa, sau đó đi thẳng tới một phật điện, ông ấy hỏi: “Thần y Ngô, sao cậu lại ăn mặc thế này?”