Chương 1870
Diệp Huyền: “Chiều nay hai giờ là giờ công chiếu bộ phim điện ảnh mới của Lâm Băng Tiên. Công ty mười giờ sáng nay sẽ cho Lâm Băng Tiên livestream trên web để quảng bá phim mới. Tiền bối, tiền công ty đầu tư cho Lâm Băng Tiên trong nửa năm nay đã lên tới một tỷ rồi đó. Tiền này đệ tử tính cho tiền bối đấy nhá”.
Ngô Bình: “Nói láo! Băng Tiên chẳng phải cũng kiếm lại tiền cho công ty hay sao? Nếu anh không thích thì để tôi tự lập công ty rồi ký hợp đồng với cô ấy”.
Diệp Huyền hú hồn hú vía: “Đừng mà tiền bối. Đệ tử chỉ đùa thôi. Giờ cô ấy nổi lắm, phim cô ấy diễn, sự kiện muốn mời cô ấy ít cũng phải trả cát sê một trăm triệu tệ”.
Ngô Bình: “Anh bảo hôm nay sẽ livestream đúng không? Live ở đâu vậy?”
Lập tức, Diệp Huyền gửi cho anh một liên kết. Ngô Bình ấn vào xong, lập tức nhìn thấy video livestream của Lâm Băng Tiên.
Bao lâu không gặp, Lâm Băng Tiên giờ đã có khí chất hơn xưa nhiều. Đây có lẽ là sự thay đổi sau khi cô ấy trở nên giàu có và nổi tiếng.
Lâm Băng Tiên hát rất hay, cô ấy đang hát lại ca khút debut của mình. Giọng hát ngọt ngào với nụ cười như thiên thần tạo nên hiệu ứng rất tốt. Số người xem đã lên tới hơn ba triệu.
Người xem không ngừng thể hiện cảm xúc, tặng tên lửa, tặng du thuyền ảo tràn ngập màn hình.
Ngô Bình xem một lát rồi ấn nút theo dõi tài khoản. Tên tài khoản của anh là Đông Hoàng Thái Nhất. Nhưng vì có người khác đặt trùng nên anh phải thêm một chữ “anh” vào đằng trước thành “anh Đông Hoàng Thái Nhất”.
Sau đó, anh lấy thẻ ngân hàng, bắt đầu bắn tặng tên lửa cho Lâm Băng Tiên. Một tên lửa là năm trăm tệ, anh bắn liền lúc hai mươi
Nhìn thấy dàn tên lửa của Ngô Bình, Lâm Băng Tiên cười ngọt ngào, nói: “Cảm ơn anh Đông Hoàng Thái Nhất. Cảm ơn, chúc anh gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Moazzz!”
Ngô Bình cố ý trêu chọc cô nên bình luận: “Tặng tôi cái hôn gió đi”.
Lâm Băng Tiên đã lăn lộn trong giới giải trí đến giờ này, đương nhiên không ngại sân khấu. Cô ấy thực sự tặng cho anh một cái hôn gió.
Lúc này có một người dùng bình luận: “Em gái, qua đêm với thiếu gia đi, bao nhiêu tiền?”
Nhìn thấy dòng bình luận này, Lâm Băng Tiên tự động bỏ qua, không thèm đếm xỉa. Thế nhưng Ngô Bình lại không thể cho qua. Anh giận dữ bình luận: “Thứ vô học, về nhà mà ngủ với ** mày!”
Người dùng kia cũng giận dữ đáp lại: “Thằng ranh, mày biết tao là ai không hả? Có tin tao gọi một cuộc điện thoại là san phẳng cả nhà mày không hả?”
Ngô Bình cười khẩy: “Thật không? Nếu mày không làm được thì sao?”
Đối phương: “Thiếu gia đây mà không làm được thì gọi mày bằng “ông nội”!”
Ngô Bình: “Được, tao sống ở…”
Sau đó anh gửi đi một đoạn địa chỉ rất chi tiết.
Đối phương: “Ranh con, đợi mà xem, lần này mày chết chắc!”
Trong một căn biệt thự ở khu nhà giàu Thiên Kinh, một thằng nhóc chừng mười tám mười chín tuổi đang nằm trên ghế sô pha. Cậu ta ném điện thoại sang một bên rồi gọi: “Ông Tống!”
Lập tức, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi cười thảo mai đi tới hỏi: “Cậu Hai, có chuyện gì vậy?”