Chương 1872
Phan Lôi lại đi vào nhà, mắt như phóng ra lửa, bắt đầu thi với Ngô Bình xem ai nhiều tiền hơn. Thêm vài vòng nữa, Phan Lôi đã tiêu hết hai triệu tệ, Ngô Bình cũng đã tiêu hết hơn một triệu rưỡi tệ.
Đám đông ngồi cắn hạt dưa xem náo nhiệt vô cùng hưng phấn. Dù gì hạng người giàu đến mức ném mấy triệu qua cửa sổ không tiếc tay như thế này cũng không nhiều. Bọn họ thi nhau bình luận:
“Phan công tử, anh vẫn thiếu bạn gái sao? Em xinh đẹp hệt như Lâm Băng Tiên này”.
“Anh trai Đông Hoàng, anh còn thiếu con trai không? Giờ em gọi anh bằng bố luôn này”.
“Phan công tử dạy hắn một bài học đi. Đừng để hắn thắng!”
“Đông Hoàng, tên anh bá đạo như vậy, sao có thể chịu thua được cơ chứ?”
Ngô Bình đọc bình luận xong mà bật cười, nói: “Cháu trai Phan, tặng du thuyền xưa rồi diễm. Nhìn cho kỹ nhé”.
Anh lướt tay trên màn hình, tặng hai chục chiếc phi thuyền. Loại phi thuyền này cần phải rút thăm trúng thưởng mới có. Giá trung bình của nó khoảng tám mươi nghìn tệ một cái. Hai mươi cái là một triệu sáu trăm tệ.
Phan Lôi hơi ngạc nhiên. Dù là con nhà giàu nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu ta cũng chỉ có mấy triệu tệ. Vậy mà tên kia quệt tay một cái đã tiêu hết một triệu sáu tệ, điều đó khiến Phan Lôi không khỏi đau trứng.
Sau khi tặng phi thuyền, Ngô Bình hỏi: “Thế nào rồi? Chùn hả? Hết tiền rồi? Gọi điện xin bố đi, ha ha….”
Phan Lôi tức muốn hộc máu, ngay lập tức đi rút thưởng, sau đó tặng hai mươi chiếc phi thuyền.
Ngô Bình bắt đầu thấy phiền nên anh gọi Long vệ, bảo họ đăng ký tài khoản rồi đặt tên na ná nhau. Nào là “ông Đông Hoàng Thái Nhất”, “anh đẹp trai Đông Hoàng Thái Nhất”,… Tính cả tài khoản của anh tổng cộng có hai mươi mốt cái.
Hai mươi mốt tài khoản cùng lúc rút thăm trúng thưởng phi thuyền, sau đó mỗi lần tặng là ba mươi cái.
Nhìn thấy
“Trời ơi, một triệu, hai triệu, ba triệu… Nhiều tiền quá!”
“Phú ông! Đây mới đích thị là phú ông!”
Trên nền tảng phát trực tiếp này, chi tiêu hơn một triệu tệ là trở thành VIP. Hai mươi mốt tài khoản của Ngô Bình đều trở thành VIP cả.
Lúc này, anh hỏi Phan Lôi: “Cháu trai, có phải không chơi được nữa rồi không? Không sao, gọi ông nội một tiếng rồi xin lỗi chị Băng Tiên là chuyện sẽ xong”.
Phan Lôi run lên, cậu ta đương nhiên không ngu đến mức tiếp tục đấu với Ngô Bình. Dù gì cậu ta đã tiêu hết năm triệu tệ, gần như đó là giới hạn nguồn vốn tối đa cậu ta có thể huy động được.
Đúng lúc này, Ngô Bình phát hiện trên màn hình xuất hiện chữ PK. Hoá ra Lâm Băng Tiên đang phải PK với một nữ minh tinh khác đang phát trực tiếp cùng giờ đó.
Quá trình PK này chính là sao nữ nào được nhiều fan tặng quà hơn là thắng.
“Moá nó! Có kịch hay xem rồi, Cao Phi Phi được mệnh danh là nữ hoàng livestream còn Lâm Băng Tiên thì là ngôi sao điện ảnh và ca sĩ nổi tiếng. Hai người họ mà PK thì quá kịch tính!”
“Kịch tính gì chứ, sau lưng Cao Phi Phi có bốn đại gia, nghe nói mỗi người gia sản chục tỷ. Có sự hậu thuẫn của họ thì Cao Phi Phi thắng chắc”.
Người bên trên không phục, đáp: “Anh không nhìn thấy sao? Có phú ông mở hai mươi mốt tài khoản tặng quà cho Lâm Băng Tiên. Tổng giá trị quà tặng là hơn hai mươi triệu tệ”.
Người kia: “Anh quá ngây thơ, chắc chắn là do công ty quản lý của Lâm Băng Tiên dùng chiêu trò để marketing. Khác gì lấy tiền túi phải cho vào túi trái đâu cơ chứ”.