Chương 1905
Ngô Bình nhìn một cái bóng rồi cười lạnh nói: “Ma Ảnh Tà Công? Không ngờ trên đời vẫn còn người thi triển được tà công này, nhưng xui cho các người là gặp phải tôi rồi”.
Ma Ảnh Tà Công là một môn công pháp rất xấu, nó luyện nguyên thần của một người thành bóng ma bằng tà thuật. Bóng ma này rất nhanh, nó chui dưới chân người rồi hấp thu tinh khí của người đó cho tới chết! Người bị hại càng nhiều thì nó càng khoẻ.
Nhưng nó cũng có khắc tính, đó là những thứ như Tịnh Thế Thần Đăng của Ngô Bình, bị thứ này chiếu một cái là chúng đứng im ngay.
“Tiểu tử, cất cái đèn ấy đi ngay, không tao sẽ cho mày chết không toàn thây”, nó gào lên.
Ngô Bình cười lạnh: “Cho tao chết không toàn thây ư? Cả đời mày mới luyện được hai môn tà công chứ mấy. Bóng ma mà mờ thì mày sẽ bị phản phệ, mười phần công lực chỉ còn lại một, hơn nữa nếu không bế quan ngay thì sẽ hồn bay phách tán, thế mà cũng đòi lên giọng với tao ư?”
Cái bóng kia vừa nghe đã biết gặp cao thủ, nó hoảng loạn nói: “Cậu bạn, tôi không có ác ý đâu, xin cậu tha cho tôi”.
Ngô Bình: “Tha cho mày cũng được thôi, đưa 3000 tiền bùa đây rồi tao tha cho”.
Cái bóng thấy sắp không cầm cự được dưới ánh đèn thì nói ngay: “Tôi sẽ đến ngay”.
Rõ ràng người này đang ở gần đây, mười phút sau đã có giọng nói vọng từ ngoài sân vào.
“Cậu bạn, tôi đến rồi, xin nương tay”, người đó nói.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Viêm Dương”.
Viêm Dương bay vèo ra, ngay sau đó dưới sân có một tiếng hự vang lên, Viêm Dương đã chế ngự người kia.
Bấy giờ, Ngô Bình mới yên tâm, sau đó lấy Tiểu Tây Thiên Ấn trùm lên bóng ma. Bóng
Hai bóng ma đều biến mất, còn ngoài sân thì vang lên tiếng gào thét đau đớn.
Ngô Bình mở cửa đi ra ngoài thì thấy có một người đàn ông mặc đồ màu xám nằm dưới đất, người hắn đang bị Viêm Dương quấn chặt. Mặt hắn nhem nhuốc, bảy lỗ đều chảy máu, đôi mắt vô hồn như đã chết.
Ngô Bình lục tìm trên người hắn thì tìm thấy một túi tiền bùa, bên trong có khoảng 3000, ngoài ra không còn gì khác nữa.
“Mang ra ngoài giết đi”, Ngô Bình cất tiền đi rồi nói.
Viêm Dương mang người đó ra ngoài rồi trở lại ngay: “Thượng tiên, tôi đã giết hắn rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, ai thế?”
Ngô Bình: “Lúc ở nơi đấu giá, người này cứ nhìn anh chằm chằm. Anh mặc kệ rồi bảo Viêm Dương đề phòng. Không ngờ hắn theo mình về tận đây, sau đó ra tay vào sáng sớm”.
Đường Băng Vân sợ hãi: “Hắn định giết người cướp của ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Hắn đã làm chuyện này nhiều lần rồi, em nhìn uy lực của hai bóng ma ấy xem, ít nhất hắn cũng đã giết vài trăm người rồi đấy”.
Anh nói tiếp: “Đi thôi, không ở lại đây được nữa đâu”.
Đường Băng Vân không nhiều lời mà cùng ngồi lên Nhân Bì với Ngô Bình bay ra ngoài. Đã có một người đến tấn công họ thì kiểu gì cũng có người thứ hai, thứ ba nên an toàn là trên hết.
Hai người bay ra ngoài thành rồi vào một hang núi nghỉ tạm.