Chương 1913
Ngừng lại một chút, anh ta húng hắng bảo: “Một trong Tứ mỹ Thục Sơn, Kinh Hồng tiên tử, cũng ở Vô Tương phong. Tứ mỹ Thục Sơn có ba vị thuộc Thanh Liên điện, chỉ có Kinh Hồng tiên tử ở Vô Tương phong, bốn đỉnh núi còn lại không có một ai”.
Ngô Bình trưng ra vẻ mặt kỳ lạ. Không ngờ tên Trần Hạc Niên này dùng cả mỹ nhân kế để lôi kéo mình.
Anh cười đáp: “Cảm ơn sự mến mộ của anh Trần và ông nội anh. Tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật thận trọng”.
Trần Hạc Niên biết mình đã nói đủ rồi, bèn cười bảo: “Được, tôi chờ tin của anh Ngô”.
Lúc này, việc chia nhóm đã bắt đầu. Mười hai tờ danh sách được dán lên, có tổng cộng mười hai nhóm nhỏ, mỗi nhóm hơn trăm người. Ngô Bình được xếp vào nhóm nhỏ thứ bảy.
Tu sĩ của nhóm thứ bảy được tập hợp, quyết chiến chọn ra năm người đứng đầu để tham gia thủ lôi.
Chọn ra năm người mạnh nhất từ hơn một trăm người, cạnh tranh khốc liệt vô cùng. Mà Ngô Bình cảm thấy những người này mạnh hơn rất nhiều so với những người tham gia kiểm tra trước đó.
Hơn một trăm người này đến từ nhiều môn phái khác nhau của Địa Tiên Giới. Họ dám tham gia bảng Nhân Tiên và đã vượt qua ba bài kiểm tra, chứng tỏ năng lực của họ không hề yếu, thậm chí có rất nhiều người tự cho mình là thiên tài nên mang tâm thế cao ngạo, mắt cao hơn đầu.
Thành tích qua ba vòng kiểm tra của Ngô Bình hiển nhiên vẫn chưa được truyền ra. Những người này đều chưa biết tài năng của Ngô Bình, nên khi tất cả tụ họp với nhau, chẳng ai đánh giá cao anh cả.
Một đệ tử Thục Sơn quét mắt nhìn tu sĩ trong nhóm nhỏ thứ bảy rồi cất giọng: “Tôi sẽ chọn ra năm người mạnh nhất trong số các vị. Hãy nghe tôi giới thiệu quy tắc nhé”.
“Hiện trường có một trăm hai mươi tám người. Ở vòng đầu tiên, sẽ có sáu mươi bốn người tiến vào vòng đấu loại kế tiếp. Ở vòng đấu loại hai, sẽ
Đệ tử Thục Sơn lấy hai tờ giấy từ trong hộp ra và đọc: “Một một sáu, đấu với ba năm bảy”.
Có hai người lập tức bước ra, nhảy lên võ đài. Hai người này, một người bình tĩnh, một người thì căng thẳng. Người bình tĩnh kia lạnh lùng nói: “Đệ tử Bạch Cốt Môn, xin chỉ giáo!”
Người ở đối diện vừa nghe đối thủ giới thiệu mình đến từ Bạch Cốt Môn, gương mặt lập tức tái đi, run rẩy nói: “Con cháu nhà họ Phùng, xin chỉ giáo”.
“Bắt đầu!”
Lời vừa dứt, bóng người đã loé lên, con cháu nhà họ Phùng đã bị đối phương túm đầu từ phía sau, năm ngón tay đâm ngập vào sọ, máu chảy ròng ròng.
“Là Âm Phong Bạch Cốt Trảo!”, một người am hiểu hô lên.
Sau khi giết chết đối thủ bằng một đòn, đệ tử Bạch Cốt Môn uy nghiêm cười nói: “Tôi đã loại trừ một tên giúp mọi người. Các vị tiếp tục đi”.
Cuộc tàn sát chỉ mới bắt đầu. Trong những trận đấu tiếp theo, chỉ cần một bên có thể đánh chết bên còn lại, đều sẽ không hề nương tay, như thể hai bên có mối thù không đội trời chung vậy.
“Anh Chu à, sao những người này lại ra tay tàn nhẫn như vậy?”, anh hỏi.
Chu Liên Kiệt im lặng quan sát, đoạn đáp: “Anh Ngô, những người mất mạng, hoặc là kém may mắn, hoặc là không có tiền”.
“Không có tiền?”
Chu Liên Kiệt giải thích: “Đúng vậy. Khi sắp bị đối thủ đánh chết, nếu có thể chi ra một số tiền thì sẽ giữ được mạng sống”.