Anh bắt đầu bảo mọi người bày trí, khoảng nửa tiếng sau, anh đã bày thuỷ tinh và cuộn thiếc xuống trận pháp, sau đó dùng mực đỏ viết 24 câu bùa chú rồi dán lên thuỷ tinh.
Chuẩn bị xong xuôi, anh lẩm bẩm gì đó rồi khẽ hô lên, sau đó ném tiền phép về phía cuộn thiếc.
Đồng tiền vừa rơi xuống thì cuộn thiếc đã phát sáng, một tia sáng bay vút lên cao dẫn dụ sấm sét.
Hôm nay đúng ngày âm u, trời đầy mây đen nên ngay sau đó đã có tiếng sẹt sẹt vang lên, một tia sét khổng lồ giáng xuống cuộn thiếc.
Advertisement
Loáng cái, tất cả thuỷ tinh và bùa chú đều phát sáng, sau đó kết thành một đại trận kỳ diệu.
Một luồng hắc khí bốc lên từ mặt đất của vịnh Bạch Long rồi hoá thành một con rồng gầm gừ giận dẽ, nó chống lại thiên uy như không cam tâm bị tiêu diệt.
Thấy thế, mọi người đều kinh ngạc, đây là rồng ư?
“Rắc!”
Ánh sáng từ thuỷ tinh và bùa chú cùng tia sét thứ hai hoà vào nhau đã đánh tan sát khí.
Ngay sau đó, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, mây đen tan biến, mặt trời ló dạng, cả vịnh đều sáng bừng lên.
Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu để quan sát thì thấy sát khí ở đây đã biến mất hoàn toàn.
Anh mỉm cười nói: “Thành công rồi”.
Đường Tử Di cười nói: “Anh, anh giỏi quá!”
Trác Khang cười ha hả: “Tốt quá rồi! Ngày mai chúng ta khởi công luôn thôi, chúng ta sắp thành trùm ở Vân Kinh rồi”.
Ngô Bình không để ý Trác Khang nói gì, vì anh đang mải nhìn chăm chú về một phía.
Anh nhìn thấy đang có luồng khí tím mờ ảo nổi lên trong phạm vi bán kính 50 mét.
“Linh khí Tử Long?”, Ngô Bình thầm gào thét trong lòng, khó kiềm chế được cơn chấn động.
Đường Tử Di hỏi: “Anh sao thế?”
Ngô Bình định thần lại