Chương 1931
“Ầm!”
Mặt đất chấn động, Lỗ Chiến giống như một chiếc xe tăng, lao đến, khí thế như núi sắt, khiến mọi người dưới đài đều kinh hô. Phù chú trên người hắn ta lại phát sáng chói mắt, vô cùng đáng sợ!
Ngô Bình hóa thành mấy hình bóng, nhẹ nhàng tránh né từng đòn của đối phương. Nhưng anh cảm thấy thực lực người này rất mạnh, chỉ trong thời gian ngắn khó mà đánh bại!
Ngô Bình tránh né đòn tấn công thứ ba thì Lỗ Chiến cười điên cuồng nói: “Nếu không dám nghênh chiến trực diện thì tốt nhất mau cút xuống võ đài sớm đi, chớ có lãng phí thời gian!”
Ngô Bình không quan tâm, tiếp tục đánh du kích. Sau mấy phút, anh đại khái đã nhìn ra được phù chú trên người Lỗ Chiến.
Trên xương, trên da, thậm chí trong mắt của Lỗ Chiến cũng có phù chú, những phù chú này khiến tốc độ, sức mạnh, thị lực, tốc độ của hắn ta đều vượt qua tu sĩ cùng cấp.
Nhưng những phù chú này cũng có điểm yếu, muốn sử dụng toàn bộ thì phải tiêu hao rất nhiều sức lực và tinh lực của bản thân, vì vậy hắn ta không thể duy trì quá lâu!
Mười phút sau, Lỗ Chiến đã không còn nhẫn nại, Ngô Bình khinh công rất tốt, hắn ta căn bản không đuổi kịp nên đánh không được, lại cứ tiêu hao như vậy, chắc chắn sẽ thua!
Rống lên một tiếng, Lỗ Chiến đột nhiên sử dụng toàn bộ phù chú, tốc độ tăng lên gấp bội.
Ngô Bình tránh né ba đòn trước, lớn tiếng nói: “Lỗ Chiến, nhận lấy một quyền của tôi!”
“Ầm!”
Lần đầu tiên, hai bên va chạm, tiếng nổ vang vọng, hai người liên tục lùi mấy bước, Ngô Bình lùi xa hơn chút.
Lỗ Chiến rống lớn, lại tấn công lần nữa.
Ngô Bình vẫn không chùn bước, nghênh chiến, ra quyền, anh có võ hồn, chiếm ưu thế chiêu thức, lập tức dùng Quỷ Long bóp cổ tấn công Lỗ Chiến!
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, Lỗ Chiến bị đánh bay đi mấy mét, sau khi rơi xuống đất ánh sáng
Lúc này thể lực của Lỗ Chiến đã tiêu hao rất nhiều, hắn ta cố gắng tiếp chiêu, nhưng vừa đưa tay lên đã bị Ngô Bình đánh bay, rơi xuống võ đài.
Mọi người đều kinh ngạc, Lỗ Chiến lại bị đánh bại như thế sao?
Cứ như vậy, sau đó cũng không còn ai dám khiêu chiến Ngô Bình nữa, võ đài của anh vô cùng vắng vẻ, thậm chí không có người vây xem.
Ngô Bình cũng không quan tâm, anh lấy ghế ngồi trên võ đài, đợi người khiêu chiến tiếp theo.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cứ mười lăm phút trôi qua thì anh có thể có được một điểm tích lũy. Nhưng nếu cứ như vậy thì vẫn không nhiều bằng việc chấp nhận thách đấu.
Cứ vậy trôi qua một tiếng đồng hồ, Ngô Bình mới kiếm được bốn điểm. Trái lại, các chủ đài khác ít nhất cũng đã nghênh chiến đến bốn, năm người thách đấu rồi, kiếm được bốn, năm mươi điểm tích lũy.
Anh rất không vui, lập tức nhảy xuống võ đài, đi thách đấu chủ đài số hai.
Chủ đài thứ hai là đệ tử của Vạn Ma Tông, ma khí nặng nề, sức lực vô hạn, là đối thủ mạnh của Lỗ Chiến. Người này cao hơn hai mét rưỡi, khoác áo giáp đen nặng, hai tay cầm một cây búa sắt, trông như một mãnh thú.
Trước đó, hắn ta đã đánh chết đánh bị thương bốn người thách đấu, đã hơn nửa tiếng không có ai dám thách đâu hắn ta rồi.
Nhìn thấy chủ đài số một qua đây, hắn ta cười lạnh: “Anh không đến, tôi cũng sẽ đi tìm anh!”