Chương 1940
Dây thừng lập tức bay tới quấn chặt lấy Đông Hoàng, trói chặt tới cả trên trăm vòng. Đông Hoàng sủa gâu gâu như đang mắng Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Đông Hoàng, đừng vội. Tao lập tức học cách cởi trói đây”.
Hoá ra ban nãy anh niệm đoạn chú dùng để trói, bên dưới còn một đoạn để cởi trói.
Sau khi niệm chú cởi trói, chiếc dây thừng tự động cởi ra rồi bay vào tay Ngô Bình.
Đông Hoàng nhìn anh bằng ánh mắt căm hận, hình như nó tức lắm, chỉ muốn nhào tới táp cho anh vài cái
Ngô Bình vội vã hỏi: “Đông Hoàng, sợi dây thừng của mày có thể trói được Tiên tôn cảnh giới Đoạt Thiên không?”
Đông Hoàng lắc đầu.
Ngô Bình cau mày: “Vậy thì trói được Tiên quân cảnh giới Động Tàng sao?”
Đông Hoàng lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Ngô Bình chợt hiểu ra rồi hỏi lại: “Trói được cao thủ Động Thiên?”
Đông Hoàng gật đầu.
Anh hỏi tiếp: “Thế còn cảnh giới Thần Tàng?”
Đông Hoàng lắc đầu.
Giờ Ngô Bình đã hiểu, sợi dây thừng này trói được các cao thủ của cảnh giới Động Tàng, nhưng chỉ từ cảnh giới nhỏ Động Thiên trở xuống. Ngược lại, cao thủ cảnh giới Động Tàng, nhưng từ cảnh giới nhỏ Thần Tàng trở lên là không trói nổi.
Đông Hoàng lấy chân cào lên mặt đất, Ngô Bình cũng miễn cưỡng hiểu được ý của nó. Tu vi của anh còn thấp, chưa thể phát huy được hết quyền năng của sợi dây thừng.
Ngô Bình chớp chớp mắt, cảm thấy sợi dây thừng này khá hữu dụng nên nói: “Đông Hoàng, mày muốn dùng nó đổi lấy một viên Long Môn Đan phải không?”
Đông Hoàng lắc đầu, lại dùng chân cào cào lên mặt đất.
Ngô Bình cười lạnh: “Đổi
Đông Hoàng thè lưỡi ra, có vẻ vô cùng kiên định. Rõ ràng nó rất tự tin vào sức hút của sợi dây thừng.
Ngô Bình: “Đông Hoàng, tao đưa trước cho mày một viên Long Môn Đan, viên còn lại thì sang năm đưa có được không?”
Đông Hoàng nghiêng đầu sang một bên như thể đang suy nghĩ Ngô Bình này chắc cũng không đến nỗi lừa mình đâu nên gật đầu.
Ngô Bình toét miệng cười, thu lấy dây thừng rồi đưa một viên Long Môn Đan cho Đông Hoàng, nói: “Đây là Long Môn Đan vương phẩm. Cả thiên hạ này trừ điện Trường Sinh ra thì chỉ mình tao có thôi đấy”.
Đông Hoàng ngoạm lấy hộp đựng đan, quay mông đi thẳng.
Ngô Bình không quan tâm đến Đông Hoàng nữa, anh đi tới án hương của đại thần Côn Ngô rồi gọi: “Đại thần!”
Đại thần Côn Ngô choàng mở mắt. Trước đây đường đường là một trong bốn vị thần bảo hộ của Tiên quốc nhưng giờ ông ấy rất yếu.
“Nhóc con, cuối cùng cậu cũng về”, đại thần Côn Ngô mở miệng nói chuyện. Lần trước, sau khi nuốt “Thiên Mục”, hình như ông ấy đã khá hơn trước nhiều.
Ngô Bình: “Đại thần, phần thân còn lại của ông chỉ sợ sẽ rất khó tìm thấy được. Không biết liệu còn cách nào khác giúp ông mạnh hơn được không?”