Chương 1942
Hạ Lam không nhận mà lạnh lùng đáp: “Anh Vương, tôi là người đã có chồng, sau này xin đừng tặng hoa cho tôi nữa”.
Gã đàn ông cười hi hi đáp: “Lam, em đừng lừa anh. Em vốn không có chồng. Vương Bảo Khôn anh mặc dù từng ly hôn nhưng anh có sự nghiệp. Có ba công ty đã lên sàn chứng khoán đứng tên anh, hơn nữa anh cực thích em. Lam, chúng ta qua lại với nhau đi, anh sẽ không bạc đãi em đâu”.
Hạ Lam lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Mong sau này anh đừng bám lấy tôi nữa”.
Vương Bảo Khôn vẫn chưa chịu thôi. Anh ta một tay cầm bó hoa, tay còn lại định tóm bằng được tay Hạ Lam. Thế nhưng, anh ta vừa thò tay ra thì trên vai đột nhiên cảm thấy nặng trịch, thiếu điều ngã phịch xuống đất.
Anh ta ngạc nhiên, quay đầu sang thì thấy Ngô Bình đang ấn vai mình xuống.
“Cậu làm gì vậy?”, Vương Bảo Khôn giận dữ quát.
Ngô Bình: “Người ta đã nói không thích rồi thì đi mau đi”.
Vương Bảo Khôn nổi trận lôi đình: “Dám chõ mũi vào chuyện của tôi, biết tôi là ai không hả?”
Ngô Bình: “Không phải anh tự xưng là Vương Bảo Khôn sao?”
Vương Bảo Khôn cười lạnh, thò tay định đẩy tay Ngô Bình ra nhưng không thể, thậm chí còn bị Ngô Bình ấn mạnh hơn khiến anh ta quỳ sụp xuống đất.
Từ trên chiếc Bentley lại có hai người đi xuống. Một người là lái xe, người kia có lẽ là thư ký của anh ta. Hai người đó cùng đi tới đẩy Ngô Bình ra nhưng không thể nào đẩy nổi.
“Tôi nói cho cậu biết! Giám đốc Vương của chúng tôi quen biết rất nhiều nhân vật có máu mặt, đừng có không biết điều mà gây sự với anh ấy!”, thư ký kia uy hiếp Ngô Bình.
Ngô Bình:
Vương Bảo Khôn lồm cồm bò dậy, anh ta đã lăn lộn trường đời nhiều năm nên linh tính mách bảo anh ta Ngô Bình không phải người bình thường. Anh ta hỏi ngay: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, sống ở biệt thự số một vịnh Bạch Long”.
Mấy chữ “số một vịnh Bạch Long” khiến Vương Bảo Khôn giật mình. Anh ta cũng sống ở một căn hộ trên vịnh Bạch Long, thường xuyên đi buôn dưa lê trên nhóm chat với những chủ hộ khác.
Có người từng nói rằng một nhân vật có máu mặt đang sống ở căn hộ số một vịnh Bạch Long, người này không ai dám chọc vào. Dự án vịnh Bạch Long này cũng là do người đó cầm trịch.
Vương Bảo Khôn dù tài sản mấy trăm triệu tệ, cũng có thể coi là phú ông nhưng nếu phải đem so với người sống trong căn hộ số một thì đúng là một trời một vực!
Vương Bảo Khôn lúc này toát mồ hôi hột, vội vã nói: “Hoá ra là cậu chủ Ngô, xin lỗi, xin lỗi. Ban nãy là do tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu!”
Ngô Bình: “Vì sống cùng khu với nhau nên tôi tha cho anh một lần!”
Vương Bảo Khôn vội vã dạ vâng, sau đó lập tức đưa theo tài xế và thư ký chuồn thẳng.
Ngô Bình mỉm cười nói với Hạ Lam: “Tôi đi đón Lạc Nhi”.
Ở trên vịnh Bạch Long có một trường mẫu giáo giảng dạy bằng hai thứ tiếng, học phí rất đắt nhưng đắt xắt ra miếng.
Hạ Lam: “Nếu chúng ta cùng đi thì Lạc Nhi chắc chắn sẽ rất vui”.