Chương 1944
Nói rồi anh mặc kệ mấy người đó, đi tới chỗ hồ nước nhấc gã đàn ông kia lên. Anh vỗ vỗ vào người hắn vài cái rồi nói: “Mấy ngày tới đây, anh sẽ đau đớn đến nỗi chết đi sống lại. Không muốn chết vì đau thì ngoan ngoãn đến biệt thự số một vịnh Bạch Long cầu xin tôi nhé!”
Dứt lời, Ngô Bình lại ném gã đàn ông xuống hồ nước. Hắn ta uống mấy ngụm nước to xong mới lồm cồm bò lên được. Lúc này hắn đã kinh sợ đến không thốt nên lời.
Ngô Bình ôm lấy Lạc Nhi rồi kéo Hạ Lam rời khỏi đó.
Đi được một đoạn, anh hỏi: “Lạc Nhi, con đánh bạn sao?”
Lạc Nhi: “Bố nuôi, là bạn ấy đánh con trước. Lại còn tè vào người con, mắng con là đồ con hoang”.
Ngô Bình: “Đánh hay lắm, sau này còn ai dám làm vậy với con thì nhớ phải cho nó một trận nên thân!”
Lạc Nhi: “Bố nuôi, nhỡ con đánh không lại thì sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Sao lại đánh không lại? Lát bố nuôi dạy con kungfu”.
Lạc Nhi mắt sáng như sao, reo lên: “Hay quá, bố nuôi quá lợi hại!”
Hạ Lam vẫn đang buồn bã vì con trai bị đánh, mắt cô ấy ngân ngấn nước rồi run rẩy nói: “Lạc Nhi, là do mẹ không tốt. Mẹ không nên gửi con đến trường mẫu giáo”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Không cần tự trách mình như vậy, con trẻ sớm muốn cũng phải tiếp xúc với xã hội. Trẻ con đánh nhau cũng là chuyện bình thường tình”.
Khi đã về đến nhà, Ngô Bình tiếp tục giúp Lạc Nhi lưu thông kinh mạch. Trẻ con nhanh quên nên Lạc Nhi chẳng mấy chốc đã vui vẻ trở lại. Cậu bé lại cười nói líu lo rồi quấn lấy Ngô Bình đòi anh dạy kungfu cho.
Việc học võ thường nên bắt đầu từ khi còn nhỏ. Ngô Bình liền dạy cho Lạc Nhi ba động tác. Ba động tác này không khó nhưng kiên trì tập luyện thì sẽ tăng cường sức mạnh thể chất và khả năng miễn dịch.
Ngoài ra, anh lấy ra một viên linh châu nghìn năm rồi bóp nát
Hạ Lam không hiểu hết sự quý giá của bột linh châu nhưng vẫn mỉm cười gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi”.
Sau khi dạy Lạc Nhi mấy động tác, Ngô Bình quay lại biệt thự số một vịnh Bạch Long.
Vừa về anh đã thấy Đường Tử Di ở đó. Đường Tử Yên đã gọi điện cho cô ấy, nói Ngô Bình đến Vân Kinh nên Đường Tử Di lập tức đến ngay.
Đường Tử Di đang tham gia một cuộc họp khá quan trọng nhưng nhận được điện thoại thì chẳng thèm họp nữa, tự mình lái xe đến vịnh Bạch Long.
Đã lâu không gặp nên Đường Tử Di mặc kệ Đường Tử Yên cũng đang ở đó mà lao vào lòng Ngô Bình, nũng nịu: “Đồ vô lương tâm, bao nhiêu lâu mới tới Vân Kinh gặp em”.
Ngô Bình mỉm cười vỗ vai cô đáp: “Không phải anh đã đến rồi sao?”
Đường Tử Yên đảo mắt chán chường, cảm thấy đôi chim ri này quá vô vị nên nói: “Em còn có việc, không làm phiền hai người nữa”.
Đường Tử Yên vừa đi khỏi, Đường Tử Di đã nồng nhiệt ôm hôn Ngô Bình. Hai người họ hôn nhau từ ngoài sân vào đến trong nhà, sau cùng hạ cánh trên sô pha.
Hai người họ hôn nhau một lúc lâu đến nỗi Đường Tử Di bắt đầu thấy khó thở. Lúc này cô mới buông anh ra rồi ngẩng mặt nhìn anh, hỏi: “Lúc trước em liên lạc với anh, sao anh không trả lời em?“
Ngô Bình: “Mấy ngày trước anh ở trong Địa Tiên Giới, ở đó không có sóng điện thoại nên đương nhiên anh không nhận được điện thoại”.
Nói rồi, nhìn sắc mặt Đường Tử Di có vẻ xanh xao mệt mỏi nên anh hỏi: “Tử Di, gần đây em bận lắm hả?”