Chương 1947
Đúng lúc này, lại có một tốp người xông tới, đi đầu là chủ tịch Nhậm Lương của tập đoàn vịnh Bạch Long.
Nhậm Lương thuộc tầng lớp quản lý cấp cao do Đường Tử Di bổ nhiệm, ông ta mới chỉ gặp Ngô Bình một lần, đã thế còn nhìn từ xa. Biết căn biệt thự số một là của Ngô Bình nên ông ta đã dặn bảo vệ, nếu anh về đây thì phải lập tức thông báo ngay.
Hôm qua, bảo vệ thấy Ngô Bình đã về nên đã gọi ngay cho Nhậm Lương. Nhậm Lương đang bàn chuyện làm ăn ở ngoài tỉnh nhưng vẫn phải vội vàng về ngay, hi vọng được gặp Ngô Bình.
“Sếp”, Nhậm Lương chạy tới khom người với Ngô Bình.
Ngô Bình không có ấn tượng gì với ông ta cả: “Ông là?”
Nhậm Lương cười nói: “Sếp, tôi là Nhậm Lương, hiện đang quản lý chính tập đoàn vịnh Bạch Long”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình nhớ ra ngay: “Ra là ông, ông đến đúng lúc lắm, ngày mai hãy tăng giá tiền thuê của trường mẫu giáo”.
Nhậm Lương ngẩn ra rồi nhìn ông chủ của trường, sau đó hỏi Ngô Bình: “Tăng bao nhiêu hả sếp?”
“Mười lần”, Ngô Bình nói.
Nhậm Lương không chút do dự nói: “Vâng, tôi sẽ cho người đi làm ngay”.
Ông chủ của trường mẫu giáo thần người ra, ông ấy đã từng gặp Nhậm Lương trong một cuộc họp nên đã biết thân phận của ông ta: “Anh Nhậm, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, các anh không thể tăng giá thuê tuỳ ý vậy được”.
Nhậm Lương nhìn người đó rồi thờ ơ nói: “Thế à? Ông không đồng ý trả thêm cũng được, nhưng từ mai trở đi, trường ông khỏi cần kinh doanh nữa. Vì chúng tôi không chỉ cắt điện nước, mà còn dùng đủ trò để đuổi các người đi”.
Ông chủ của trường mẫu giáo biết không thể đấu lại Nhậm Lương nên cúi đầu xuống rồi thở dài một hơi, sau đó nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi
Nhậm Lương: “Ông đi đi, đừng làm phiền sếp tôi”.
Người đó không dám nói gì mà quay đầu bỏ đi luôn.
Người đó đi rồi, Nhậm Lương mới cười nói: “Sếp, có việc gì thì sếp chứ giao cho tôi là xong”.
Ngô Bình cũng đang có việc cần hỏi ông ta: “Vào đây”.
Nhậm Lương mừng rỡ đi theo Ngô Bình vào phòng khách, những người khác thì chờ ở ngoài.
Trong nhà của Ngô Bình có phong ấn linh khí Tử Long nên ai vào đây cũng sẽ thấy thư thái. Nhậm Lương chỉ nghĩ nơi này có phong thuỷ tốt, ngoài ra không nghi ngờ gì.
Ngô Bình: “Mở bán lần đầu thế nào rồi?”
Nhậm Lương: “Bán hết rồi sếp ạ, nhưng chúng ta vẫn giữ lại vài căn tốt để bán sau”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi có nghe Tử Di khen ông làm việc rất cẩn thận”.
Nhậm Lương: “Cũng nhờ hai sếp tạo điều kiện ạ, nếu không thì tôi có giỏi đến mấy cũng không thể hiện được”.
Ngô Bình bật cười nói: “Ông làm tốt lắm, có hứng thú với dự án Giang Nam Thành không?”
Nhậm Lương ngẩn ra, ông ta đã nghe về dự án này rồi, Vạn Lộ Khả đã cầm cố hết cổ phần cho ngân hàng để đầu tư vào dự án này.
Dự án Giang Nam Thành lớn hơn vịnh Bạch Long nhiều, dự án này chiếm cả triệu mét vuông.
Sau khi dự án hoàn thành, Giang Nam Thành sẽ là trung tâm mới của Vân Kinh, khiến Vân Kinh có sự thay đổi lớn.
Nhậm Lương nói ngay: “Được giúp sức cho sếp là vinh hạnh của tôi”.