Từ Quý Phi ngạc nhiên: “Chú định làm gì? Bây giờ, chú đừng lộ diện, nhanh chóng rời khỏi Vân Kinh rồi kiếm chỗ nào trốn đi đã”.
Ngô Bình hờ hững nói: “Trốn được mồng một, không trốn được ngày rằm.
Anh ba, anh cứ nói cho em biết chỗ ở của họ đi”.
Từ Quý Phi trầm mặc một lát, nhưng vẫn không yên tâm, nói: “Chú đến chỗ tôi trước đi, anh đang ở sơn trang Tử Ngọc”.
Advertisement
Ngô Bình lập tức rời khỏi biệt thự rồi tới trang viên Tử Ngọc.
Đó là nơi mà Trác Khang chuẩn bị cho Từ Quý Phi, thường thì chỉ khi tiếp khách thì Từ Quý Phi mới tới thôi.
Lúc Ngô Bình đến thì Từ Quý Phi đã ngồi nghiêm mặt chờ ở phòng khách rồi.
“Chú ngồi đi”, Ngô Bình ngồi xuống thì người làm bưng trà lên.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh ba, giờ anh nói cho em biết chỗ của Nghiêm Lập Chân được chưa?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Họ đang ở chỗ của Lý Ngư Long, anh bảo Trác Khang đi nghe ngóng thì biết họ từ huyện Minh Dương tới, chắc không tìm thấy chú nên nghĩ chú đang ở Vân Kinh”.
Ngô Bình: “Lý Ngư Long đón tiếp họ thì chắc cùng một phe rồi”.
“Ừ, lần trước chú giúp Trác Khang thẳng ở Nam Thành, Lý Ngư Long đã cho người đi điều tra về chú rồi.
Vì thế, chắc chắn ông ta đã biết rõ về chú rồi nói cho đám Nghiêm Lập Chân biết”.
Ngô Bình: “Anh ba, họ có mấy người, thực lực ra sao?”
Từ Quý Phi: “Hôm qua, anh nhìn từ xa thì thấy có bốn người.
Nghiêm Lập Chân đã là cao thủ luyện khí thành sức mạnh rồi, còn ba người kia một người cảnh giới Khí, một người cảnh giới Thần”.
Ngô Bình híp mắt nói: “Còn một tông sư cảnh giới Thần ư?”
Từ Quý Phi: “Anh biết người đó, là Đới Tương Đình, một người rất giỏi.
Nếu anh chưa tu luyện được cách hít thở Long Tượng thì chắc cũng không đấu lại được”.
Ngô Bình: “Anh ba, Đới Tương Đình này