Chương 1956
Ngô Bình cười đáp: “Số một thiên hạ thì không dám nhận, y đạo vô biên, cháu vẫn đang học hỏi ạ”.
Đường Minh Huy vẫy tay, một người đàn ông trung niên tiến lại gần. Người này có khí tức rất dài, bàn tay thon thả mảnh khảnh như phụ nữ, gương mặt trắng trẻo không để râu, mặc một bộ đồ thường màu trắng.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Ông chủ”.
Nghiêm Khắc Mẫn cười bảo: “Tiểu Ngô, đây là bác sĩ riêng của tôi, tổ tiên là Thái y lệnh của Thái y viện, y thuật phi phàm. Cả hai đều là bác sĩ, chi bằng học hỏi lẫn nhau, để mọi người mở rộng tầm mắt đi”.
Vừa gặp mặt đã bảo học hỏi lẫn nhau, Ngô Bình không cho là vậy. Anh nhẹ nhàng nói: “Ông chủ Nghiêm, y thuật của tôi dùng để chữa bệnh cứu người, không dùng để so tài với người khác”.
Nghiêm Khắc Mẫn cười ha ha: “Không so cũng không sao”.
Đường Minh Huy vội lên tiếng: “Phải rồi, y thuật dùng để chữa bệnh mà. Anh Nghiêm à, tôi thấy không cần phải so tài đâu. Nhưng có thể để Tiểu Bình thăm khám giúp anh, xem sức khoẻ có tốt không”.
Nghiêm Khắc Mẫn phá lên cười: “Anh Đường thật biết nói đùa. Tôi có bác sĩ riêng, sao sức khoẻ có thể không tốt kia chứ?”
Ngô Bình nhìn Nghiêm Khắc Mẫn một cái rồi nói: “Mỗi bác sĩ đều có chuyên môn riêng. Ông chủ Nghiêm vẫn nên đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát sẽ tốt hơn”.
Lời của Ngô Bình khiến người trung niên kia cực kỳ không vui. Ông ta lạnh lùng bảo: “Có tôi ở đây, ông chủ không cần đến những nơi tập trung toàn người phàm để làm kiểm tra”.
Ngô Bình nhìn sang người trung niên. Đối phương cũng có tu vi, ở trình độ luyện khí đại chu thiên, nhưng có lẽ chưa luyện đả pháp, chỉ luyện khí thuần tuý thôi.
“Ông tự tin quá rồi”, anh nói: “U mạch máu của ông chủ ông khá nghiêm trọng, nguy cơ vỡ
Người trung niên sửng sốt: “Gì cơ? U mạch máu?”
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, ở não bộ. Có thể chụp mạch máu não để tìm ra nó”.
Người trung niên lập tức cười khẩy: “Cậu còn chưa bắt mạch của ông chủ tôi mà đã dám bảo ông ấy có u mạch máu? Cậu có thể lừa người khác, lừa tôi thì cậu chọn sai người rồi!”
Ngô Bình không có hứng tranh luận với ông ta, chỉ nói: “Tin hay không thì tuỳ các ông. Tôi chỉ khuyên thật lòng”.
Sắc mặt của Nghiêm Khắc Mẫn không tốt lắm. Ông ta trầm giọng: “Tiểu Ngô, cậu dựa vào căn cứ nào để nói tôi mắc bệnh? Lẽ nào cậu chỉ cần nhìn một cái là biết tôi bị bệnh ư?”
Bên cạnh có người phụ hoạ: “Phải đấy. Nhìn một cái đã biết bị bệnh gì, ngay cả Hoa Đà tái thế cũng không làm được ấy nhỉ?”
Ngô Bình hờ hững nói: “Y thuật của Hoa Đà chưa chắc đã bằng tôi”.
Lời vừa thốt ra, đã có nhiều người lắc đầu, kẻ thì cười khẩy.
“Đúng là người trẻ tuổi, thật ngông cuồng”.
“Đúng đấy. Bác sĩ của ông chủ Nghiêm là một nhân vật nổi danh trong giới y học cổ truyền. Ông chủ Nghiêm có bệnh thật thì lẽ nào không khám ra?”
Một ông lão mặc áo đỏ cười nói: “Minh Huy à, cậu vốn dĩ muốn để cậu con rể này giúp cậu có thêm điểm. Bây giờ không chỉ không thêm điểm mà còn mất điểm. Cậu nóng lòng quá rồi”.
Đường Minh Huy lại chẳng hề nổi giận, chỉ cười bảo: “Y thuật của con rể tôi xuất sắc đến mức nào, tôi rõ hơn tất cả các vị. Anh Nghiêm à, tôi khuyên anh nên đến bệnh viện, mạng sống rất quan trọng”.