Chương 1964
Diện tích của Giang Nam Thành rất lớn, sau khi dự án hoàn thành đảm sẽ rất có giá trị.
Nhưng để hoàn thành được thì cần rất nhiều vốn, Ngô Bình quyết định lôi kéo thêm những người này tham gia cùng, như vậy anh cũng có thể kết nạp thêm hội doanh nhân Giang Nam để tăng tầm ảnh hưởng cho nhà họ Đường ở Giang Nam.
Mọi người cũng bắt đầu tính toán, nếu đầu tư khoảng 100 triệu thì ít cũng kiếm được gấp đôi.
Ông Kim cười nói: “Cho tôi một chân, tôi đầu tư hai tỷ”.
Ông chủ Dương: “Tôi 1.5 tỷ”.
Phùng Thiếu Thanh: “Nhà họ Phùng 1.2 tỷ”.
Đơn Phi Lang: “Nhà họ Đơn cũng 1.2 tỷ”.
Cứ thế, mọi người ở đây đều góp phần, cuối cùng Vạn Lộ Khả đã huy động được đủ 240 tỷ, trong đó Đường Minh Huy góp nhiều nhất là 50 tỷ”.
Vạn Lộ Khả thấy thế thì nói nhỏ với Ngô Bình: “Anh Ngô, anh làm thế không sợ lỗ à?”
Ngô Bình: “Không sao, thêm người cùng đi thì mới đi xa được”.
Ngô Bình chiếm 80 phần trăm trong dự án Giang Nam Thành, anh nhượng lại 25 phần trăm thì vẫn còn 55 phần trăm, như thế vẫn là cổ đông lớn nhất.
Ai cũng dẫn thư ký theo nên nhanh chóng thảo hợp đồng ngay.
Chờ dự án xây xong, tất cả bọn họ đều thu về lợi ích mà không cần đóng góp gì nữa.
Buổi họp mặt kết thúc, ai về nhà nấy.
Trời đã tối, hai bố con Đường Tử Di dẫn
Đường Thời Lộc đang sắp xếp đồ cổ trong kho, hầu hết đồ ở đây đều là của Ngô Bình.
“Ha ha, Ngô Bình đến đấy à, mau vào đây”, Đường Thời Lộc vẫy tay.
Ngô Bình tiến lại gần xem, anh đang sờ một bức tranh chữ trong tay, là bút tích của Đường Bá Hổ.
Anh cười nói: “Ông nội, bức họa này khá lắm”.
Đường Tử Di: “Ông nội, Ngô Bình tặng đồ quý cho ông này”.
Đường Thời Lộc hỏi: “Đồ quý gì cơ?”
Đường Tử Di lấy ra một bình bồi nguyên tán, cười nói: “Đây là bồi nguyên tán, một bình đến mấy triệu đô đấy, uống nó thì ông nội có thể sống đến trăm tuổi mà không bệnh tật gì”.
Đường Thời Lộc kinh ngạc nói: “Thần kì vậy sao?”
Đường Minh Huy lại đưa ra một quả đào tiên: “Bố, đây là đào tiên, con đã ăn một trái rồi, công hiệu cực kỳ tốt, quý gấp ngàn lần bồi nguyên tán này.
Đường Thời Lộc đâu có ngốc, ông ta biết ngay giá trị của hai món đồ này nên nói: “Ngô Bình, ông lớn tuổi rồi, đừng lãng phí đồ quý, hay là cháu và Tử Di uống đi”.
Đường Tử Di cười nói: “Ông nội, Ngô Bình không uống được, anh ấy là người tu hành, hơn nữa sau này anh ấy còn có thể luyện”.
Đường Thời Lộc gật đầu: “Được, được rồi, không ngờ đến lúc già rồi mà ông vẫn còn có thể gặp được một đứa trẻ ngoan như Ngô Bình. Haha, Tử Di, con biết nhìn người lắm”.