Chương 1981
Viện trưởng vui mừng đáp: “Bác sĩ Ngô, tôi đã nhờ người làm biên chế cho cậu. Bệnh viện còn sắp xếp phòng ở cho bác sĩ, tôi cũng đã sắp xếp cho cậu. Ngoài ra, bệnh viện có thưởng cho các nhân tài xuất sắc, tôi cũng sẽ đăng ký cho cậu. Tiền thưởng không nhiều, chắc chỉ tầm năm triệu tệ”.
Ngô Bình: “Cảm ơn viện trưởng”.
Viện trưởng cười ha ha đáp: “Tôi họ Sở, tên Sở Lợi Dân, gọi tôi là chú Sở là được”.
Ngô Bình: “Tôi thấy vẫn nên gọi là viện trưởng Sở thì hơn”.
Sở Lợi Dân: “Tuỳ cậu gọi sao cũng được. Ngô Bình, tối nay tôi có mời mấy lãnh đạo trong thành phố đi ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?”
Ngô Bình đương nhiên không có hứng thú, anh đáp: “Viện trưởng Sở, tôi không có thời gian nên xin mạn phép không tham gia”.
Ngô Bình từ chối thẳng thừng như vậy khiến Sở Lợi Dân không khỏi ngượng ngùng. Ông ấy đáp: “Tối nay có thị trưởng, còn mấy vị lãnh đạo sở vệ sinh. Cậu đi thì sẽ có lợi”.
Ngô Bình: “Tôi không muốn đi”.
Sở Lợi Dân cũng hết cách, chỉ đành đáp: “Vậy được rồi”.
Sau khi ra khỏi văn phòng của viện trưởng, Ngô Bình đợi một lát là Đào Như Tuyết xuất hiện. Cô ấy đích thân đưa thuốc đến tận tay Ngô Bình.
Loại thuốc này uống hay truyền dịch đều được. Liệu loại thuốc này có giúp bệnh nhân hồi phục được hay không thì chỉ trong ba ngày là rõ.
Bận rộn cả buổi, chẳng mấy chốc đã đến chiều, Ngô Bình còn chưa được ăn cơm. Anh cười nói: “Như Tuyết, tối nay em đừng đi nữa, tối chúng ta đi ăn cơm đi”.
Đào Như Tuyết: “Vâng, vừa hay em cũng còn chút chuyện cần giải quyết ở Vân Kinh”.
Trước khi đi, Ngô Bình chào Hạ Ninh một tiếng. Thế nhưng, Hạ Ninh lập tức đuổi theo đòi anh mời cơm.
Ngô Bình rất không vui, đáp: “Hạ
Anh đã từ chối thẳng thắn như vậy nhưng Hạ Ninh vẫn không hề lay động, đáp: “Không sao, tôi sẽ không cản trở hai người thân mật, tôi chỉ ăn thôi”.
Ngô Bình hạn hán lời, Đào Như Tuyết thì cười đáp: “Bác sĩ Hạ, chúng ta cùng đi ăn đi. Vừa hay tôi cũng muốn kết bạn với cô”.
Tại nhà hàng Hoàng Tân, Lina đã đến từ hai tiếng trước để chuẩn bị đồ ăn cho Ngô Bình.
Trong một gian phòng riêng, từng món ăn thơm ngon được bưng lên. Ngô Bình giờ đã có thể ăn nhưng không thể ăn quá nhiều vì anh vẫn còn đang trong giai đoạn đại thoái bệnh.
Hạ Ninh hoàn toàn bị món ngon của Lina thu phục. Cô ấy say mê ăn, một mình Hạ Ninh ăn hết cả nửa bàn thức ăn. Đào Như Tuyết mặc dù cũng thích những món ngon này nhưng ăn khá từ tốn.
Ngô Bình: “Như Tuyết, tình hình bên phía tập đoàn Miêu Dược thế nào rồi?”
Đào Như Tuyết: “Lần trước anh góp vốn ba mươi lăm tỷ tệ đã giúp tập đoàn vượt qua giai đoạn khó khăn. Hiện tại, bọn em đang toàn lực đẩy mạnh sản xuất loại thuốc mới, hy vọng sẽ kịp tung ra thị trường vào cuối năm sau”.
Ngô Bình: “Cuối năm sau thì lâu quá”.
Đào Như Tuyết: “Đúng vậy. Nhưng cũng không còn cách nào, thuốc mới muốn tung ra thị trường thì phải thông qua một lưu trình”.
Ngô Bình: “Nếu là thực phẩm bảo vệ sức khoẻ thì quá trình xét duyệt sẽ nhanh hơn phải không?”
Đào Như Tuyết: “Đương nhiên, nội trong một tháng có thể xong. Anh có cách gì sao?”