Chương 1988
Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ viện trưởng lại đăng đoạn clip đó lên mạng. Ngô Bình đáp: “Giờ tôi mới biết chuyện”.
Bác sĩ Mã: “Chuyện này gây chấn động giới y khoa, có rất nhiều người gọi điện cho viện trưởng hy vọng được cậu làm phẫu thuật cho. Mấy ngày tới đây chắc chắn cậu sẽ vô cùng bận”.
Ngô Bình không suy nghĩ nhiều về chuyện này. Anh thay quần áo rồi tiếp tục làm việc. Công việc chẩn đoán bệnh rất bận rộn, những bệnh nhân với những tình trạng bệnh khác nhau không ngừng xuất hiện.
Trong một buổi sáng, Ngô Bình đã khám và trị liệu cho hai mươi chín bệnh nhân, trong đó có cả mấy ca tự sát. Thực ra chuyện này vốn cũng không có gì lạ, dù gì ngày nào cũng có người muốn tự sát.
Nhưng người tự sát hôm nay có chút khác thường. Ngô Bình phát hiện ra, những người tự sát này đến từ cùng một khu dân cư. Chuyện này không bình thường chút nào!
Cho nên, buổi chiều ngay sau khi tan ca, anh đưa theo Hoa Giải Ngữ và hai long vệ đi đến khu phố nơi xảy ra sự việc kỳ lạ.
Đó là một khu dân cư cũ kỹ, đã xây dựng từ mười mấy năm về trước. Bởi vì mô hình quy hoạch thời đó đã lạc hậu dẫn đến việc bãi đỗ xe chật ních, nhiều chiếc xe còn đỗ trên đường đi khiến giao thông ách tắc.
Đó là một khu tập thể nhiều tầng, các căn nhà để ở đều ở tầng trên. Thùng rác dưới chân khu nhà chất đầy rác, mùi bốc lên hôi thối như thể lâu lắm không có người dọn dẹp, quét dọn.
Khi đoàn người của Ngô Bình tới thì phát hiện có mấy hộ gia đình đang chuyển đi. Những con đường xung quanh đó cũng vắng tanh vắng ngắt.
Ngô Bình lấy ra một bao thuốc, đi tới chỗ phòng tiếp khách. Trong phòng có mấy người đàn ông đứng tuổi đang ngồi uống trà nói chuyện.
Ngô
Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi nhận điếu thuốc rồi hỏi: “Cậu hỏi chuyện gì?”
Ngô Bình: “Bác ơi, cháu thấy có nhiều nhà đang chuyển đi lắm. Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông nhìn ra ngoài rồi đáp: “Ngày nào chẳng có người chuyển đi. Khu này dân cư đã chuyển đi một nửa. Nếu chưa chuyển thì cũng sắp chuyển đi rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Người đàn ông thở dài đáp: “Từ tháng trước, ở khu này liên tục có người tự sát. Ban đầu là một tuần hai người, nhưng gần đây thì ngày càng đáng sợ, hầu như ngày nào cũng có người chết. Hôm nay là kinh hoàng nhất, có mười ba người tự sát! Hiện giờ ai cũng lo sợ, đều nói khu này phong thuỷ không tốt nên phải chuyển đi. Người có tiền thì đã mua nhà mới, ai không có tiền thì ra ngoài thuê nhà. Không ai muốn ở lại đây nữa”.
Nói đến đây, người đàn ông bổ sung: “Ngày mai chúng tôi cũng sẽ xin từ chức. Nơi này quá đáng sợ, chúng tôi cũng không dám ở lại nữa”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó đưa Hoa Giải Ngữ và long vệ đi xung quanh khu tập thể đó.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, những việc thế này theo lẽ thường là do Tiên Viện quản”.
Ngô Bình: “Có vẻ như người của Tiên Viện đã tới đây trước rồi, cô nhìn xem”.
Hoa Giải Ngữ nhìn về phía trước thì thấy đằng trước toà nhà có ba người đàn ông mặc áo bào Đạo sĩ đang thì thầm to nhỏ với nhau.
Hoa Giải Ngữ: “Họ đến nhanh thật”.
Ngô Bình: “Đã bao nhiêu người phải bỏ mạng mà là đến sớm sao? Đi, chúng ta qua đó chào một tiếng”.