Ngô Bình kéo Lâm Băng Tiên vào cửa hàng, nhân viên bán hàng lịch sự chào cúi chào rồi hỏi họ cần gì.
Ngô Bình: “Chọ cho tôi một bộ đi dự tiệc tối, với trang sức đi kèm”.
Cô nhân viên cười đáp: “Anh chị đến thật đúng lúc, cửa hàng vừa về hàng mới, anh chị có muốn xem không ạ?”
Advertisement
Ngô Bình: “Có!”
Hai người đi tới các kệ hàng thì thấy có rất nhiều quần áo đẹp với đủ mẫu mã, Ngô Bình không rảnh chuyện này lắm nên để Lâm Băng Tiên tự chọn.
Đúng lúc này, một cô gái khoác tay một người đàn ông đầu trọc đi vào.
Người đàn ông chừng hơn 30 tuổi, anh ta mặc áo cộc tay hoa nhí, đi dép lê, còn cô gái thì chạc tuổi Lâm Băng Tiên, trang điểm tinh tế, vóc dáng khá nuột, nhưng không đẹp bằng Lâm Băng Tiên.
Cô gái vừa vào cửa hàng đã nhìn thấy Lâm Băng Tiên rồi ngẩn ra, sau đó lại liếc nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình không quá để tâm đến quần áo nên chỉ mặc đồ của các hãng bình dân, vì vậy không có cảm giác cao quý.
Cô gái nhếch mép với vẻ trào phúng rồi nói: “Hoa khôi của nhạc viên ta đây mà, Lâm Băng Tiên, cô cũng đến đây mua đồ à?”
Nhìn thấy cô gái đó, Lâm Băng Tiên hơi biến sắc mặt, cô cúi đầu nói: “Tôi chỉ xem linh tinh thôi”.
“Xem linh tinh?”, cô gái gật đầu: “Cũng đúng, nghèo như cô thì mua sao nổi, cố mà xem đi”.
Ngô Bình cau mày, cảm thấy cô gái này rất mất lịch sự.
Anh lạnh giọng nói: “Cô ăn nói cho cẩn thận”.
Tên đầu trọc đi cùng cô gái đó trợn mắt lên: “Thằng kia, mày đang nói chuyện với ai thể hả? Doạ em yêu của tao sợ là tao xử mày đó”.
Cô gái thì chua ngoa, người đàn ông cũng chẳng ra gì, đúng là hợp nhau.
Ngô Bình lạnh mặt nói: “Thế à? Vừa mở miệng đã đòi xử