Chương 2005
Thần Chiếu giải thích: “Thật ra người này nửa chính nửa tà, không thuộc môn phái nào cả, thường hành sự theo ý mình, không phải kẻ ác. Có điều Vạn Tà Chân quân đã tự mở một ‘Động tiên Thiên Tà’, nghe nói có rất nhiều báu vật trong đó, dẫn đến việc nhiều người truy sát ông ta để hỏi ra tung tích của Động tiên Thiên Tà”.
Ngô Bình cảm thán: “Thế thì khó trách ông ta lại giết nhiều người như vậy. Có điều Lam Đế này thật sự không ra gì, dùng thủ đoạn để người khác gánh chịu thay, xấu tính thật”.
Khi họ đang nói chuyện thì cuộc chiến đã phân thắng bại. Một ánh chớp loé lên, đối thủ bỏ chạy, Lam Đế thì bị thương nhẹ và đã quay lại sân thượng.
Lam Đế chắp tay với Ngô Bình: “Anh Ngô, tôi đã đánh lui kẻ vừa xuất hiện”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đồ vô dụng. Kẻ đó có tu vi kém anh một cảnh giới mà lại chẳng bắt được, còn để mình bị thương”.
Sắc mặt của Lam Đế rất khó coi. Ở Địa Tiên Giới, Lam Đế cũng là một chân nhân khá có tiếng tăm, chẳng ngờ lại bị Ngô Bình nói như thế.
Ngô Bình cũng không muốn nói nhiều với Lam Đế, lập tức cưỡi Nhân Bì trở về đảo Vân Mộng.
Anh đánh một giấc ngay khi về đến nơi, lúc tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng.
Đột nhiên, trong hồ vẳng tới tiếng rồng kêu. Mắt sáng lên, anh lập tức chạy đến bờ hồ.
Lúc này, Hạ Ninh đang đứng bên hồ và nhìn mặt hồ chăm chú.
Cô ấy gật đầu với Ngô Bình, đoạn hỏi: “Thuồng luồng của anh à?”
Ngô Bình nói: “Ừm. Tu vi của chân quân đã vững chắc rồi?”
Hạ Ninh đáp: “Ừ”.
Ngô Bình cười bảo: “Cô đã thành công thức tỉnh, tôi cũng yên tâm”.
Hạ Ninh
Nói đoạn, cô ấy đưa cho Ngô Bình một lá bùa truyền tin. Khi dùng nó, đôi bên có thể liên lạc bằng thần niệm bất cứ lúc nào.
Ngô Bình nói: “Chân quân phải về Địa Tiên Giới sao?”
Hạ Ninh đáp: “Phải. Tôi còn nhiều việc quan trọng cần làm, hôm nay phải về ngay”.
Ngô Bình bảo: “Được. Hẹn gặp lại tại Địa Tiên Giới”.
Hạ Ninh mỉm cười: “Anh Ngô, sau này cứ gọi tôi là Hàn Nguyệt”.
Dứt lời, không gian xung quanh Hạ Ninh biến dạng, rồi cô ấy biến mất,
Lúc này, một con thuồng luồng cực lớn ló đầu lên rồi chớp mắt nhìn Ngô Bình. Anh phát hiện sừng của Lý Dư đã to ra, vảy trên người cũng chuyển sang màu xanh sáng.
Ngô Bình vẫy tay, Lý Dư bèn biến thành một con thuồng luồng nhỏ rồi nhảy vào lòng bàn tay anh.
“Lần biến đổi này, khí tức của ngươi đã mạnh lên rất nhiều. E là chân quân bình thường cũng không phải đối thủ của ngươi đâu”.
Vừa nói xong, anh bèn cảm nhận được một luồng tiên lực khủng khiếp đang dao động từ bệnh viện truyền đến. Anh cả kinh, bèn nói: “Thần Chiếu, ông hãy đến bệnh viện xem thử!”
Thần Chiếu gật đầu, lập tức bay về phía bệnh viện.
Vài phút sau, Thần Chiếu quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị: “Chủ nhân, Hàn Nguyệt Chân quân đã giết Lam Đế, mang Vạn Tà Chân quân vẫn chưa thức tỉnh đi mất rồi”