Chương 2077
Thực lực của long vệ, ngay cả Ngô Bình ngày xưa còn chưa làm gì được. Những kẻ uống thuốc biến đổi gen cấp thấp này dĩ nhiên không phải đối thủ của họ.
Sau đó Ngô Bình bảo Carlos dốc toàn lực phối hợp với Amado tiếp quản địa bàn. Cả nhóm người đi đến trụ sở chính của Carlos – một biệt thự rộng lớn toạ lạc tại Monterrey.
Trong phòng khách, Carlos đứng trước mặt Ngô Bình, ánh mắt đờ đẫn.
Ngô Bình hỏi: “Ông từng gặp Lôi Thần chưa?”
Carlos đáp: “Tôi từng gặp rồi, thưa cậu chủ”.
“Thực lực của Lôi Thần ra sao?”, đây là vấn đề mà anh khá quan tâm.
Carlos trả lời: “Cậu chủ. Lôi Thần từng giết một kẻ mạnh phương Đông. Lôi Thần bảo người đó là cao thủ Động Tàng”.
Ngô Bình kinh ngạc, không ngờ Lôi Thần đã giết người của cảnh giới Động Tàng! Có điều anh cũng không lo lắng, anh có cách của mình, giết một Lôi Thần không tính là chuyện khó.
Người cần đối phó có năng lực quá mạnh, anh phải chuẩn bị thêm. Lục lọi trong nhẫn một lúc, anh tìm được một cái hồ lô da vàng.
Hồ lô da vàng này được anh cắt ra từ hổ phách, khi dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh thấy một luồng sáng chói loá bên trong nó, đâm vào khiến anh không mở mắt ra nổi.
Nhưng nay đã khác xưa. Hiện tại tu vi của anh đã tăng vọt, nhãn lực cũng mạnh hơn. Giờ quan sát lần nữa, anh lờ mờ nhìn thấy một luồng quang ảnh ngồi trong hồ lô. Quang ảnh này được bút vẽ ra một gương mặt, với hàng chân mày vàng, đôi mắt xanh, miệng chỉ là một đường kẻ.
Có một luồng ánh sáng chết chóc phía trước quang ảnh này. Ánh sáng chết chóc đó dài một tấc, màu đỏ lấp lánh, to bằng ngón tay út, không ngừng biến dạng thay đổi.
Ngô Bình do dự giây lát rồi mở nút chặn hồ lô. Ngay lập tức, gương mặt ấy bay ra khỏi
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Là khí linh à?”
Gương mặt được vẽ khá cẩu thả, như thể được một đứa trẻ vẽ ra vậy. Nó phớt lờ Ngô Bình, vẫn không ngừng tìm kiếm mục tiêu.
Ngô Bình vừa suy nghĩ, anh nhẹ nhàng chuyển động hồ lô, chỉ vào cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ, dùng tiên văn nói: “Gọt… nó!”
Mặt người thoáng mơ hồ, trong hồ lô bỗng phóng ra một tia sát quang, nó bay về phía cây cổ thụ, rất nhanh, chữ “nó” vừa xuất hiện thì cổ thụ đã bị cắt đứt!
Ngô Bình kinh ngạc nói: “Lợi hại!”
Sát quang quay về, mặt người kia nhìn Ngô Bình chằm chằm, trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một vài thông tin, đại khái nói là, sử dụng Sát Hồ cần phải có năng lượng.
Trong tay Ngô Bình có không ít tiên thạch, anh lấy ra mấy viên hỏi: “Vật này có được không?”
Mặt người khẽ lắc lư, ý là không được.
Ngô Bình lại lấy ra tiền bùa cho nó xem, mặt người vẫn lắc đầu.
Cuối cùng Ngô Bình lấy ra một miếng phù bảo, thứ đồ này so với tiền bùa đáng giá hơn nhiều.
Không ngờ, lần này mặt người không lắc, nó há to miệng, phù bảo đã bị nó nuốt trọn vào miệng. Sau đó, mặt người quay vào trong hồ lô vàng, Ngô Bình cũng đậy nắp lại.
Anh như nghĩ đến gì đó, lầm bầm nói: “Xem ra muốn mời vị này ra tay thì phải cho nó lợi ích. Chém một cái cây mà đã muốn một miếng phù bảo của mình rồi, giết một người không lẽ khiến ta phá sản mất. Mắc, quá mắc rồi!”